Suốt bữa ăn, hương hoa nhè nhẹ thoảng ra từ người Đường Điềm khiến Bùi Giác cứ mãi vương vấn không thôi.
Đường Điềm thì chỉ chăm chăm vào công việc, đối diện là Phó Hi cứ nhướng mày nhìn cô, nhưng cô hoàn toàn phớt lờ như không thấy gì.
Cô mà nhìn Phó Hi thêm một cái, anh ta thể nào cũng gây chuyện.
Thẩm Yến Lễ vốn đã quen với việc mỗi lần ngẩng đầu là thấy Đường Điềm đối diện. Hôm nay vừa nhìn lên thì chẳng thấy ai cả, bóng dáng Đường Điềm bị thân hình cao lớn, điển trai của Bùi Giác che khuất.
Anh khẽ mím môi, liếc mắt nhìn cô vài cái rồi cũng chẳng nhìn thêm nữa.
Trời dần về đêm, khi Ôn Thiệu Hàn trở về thì bên ngoài trời lất phất mưa, hơi nước tràn ngập trong không khí khiến quần áo ai nấy đều ẩm ướt.
"Đường Điềm, cô ra đón Ôn tiên sinh đi."
Quản gia vội sai Đường Điềm cầm ô ra đón Ôn Thiệu Hàn. Cô cầm ô ở cửa, chạy chầm chậm ra màn mưa, vừa kịp lúc Ôn Thiệu Hàn xuống xe.
Ôn Thiệu Hàn rất cao, dù Đường Điềm cao tận mét sáu tám, nhưng đứng cạnh anh vẫn thấy thấp hơn hẳn.
Cô cố hết sức nâng cao cây ô, cố che mưa cho Ôn Thiệu Hàn.
Còn bản thân cô thì chẳng để ý, cơn mưa phùn nghiêng nghiêng rơi ướt hết lưng áo mỏng, ướt cả xuống dưới lưng.
Ôn Thiệu Hàn liếc thấy, ánh mắt lướt qua gương mặt nghiêng chăm chú của cô, như thể chẳng phát hiện ra lưng mình đã bị thấm ướt.
Anh đưa tay nhận lấy ô, nghiêng sang che cho cô nhiều hơn.
Ôn Thiệu Hàn nhẹ nhàng lịch sự: "Không cần vội, cứ đi chậm thôi."
Đường Điềm hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, rồi bước chậm lại. Cô lập tức cúi đầu nhìn đường đi, trời mưa trơn trượt, cô không thể ngã nhào trước mặt Ôn Thiệu Hàn, nếu không lại bị nói là cố tình quyến rũ anh.
Tầng hai biệt thự, Thẩm Yến Lễ và Phó Hi đang nhâm nhi rượu, cả hai đều nhìn xuống cảnh tượng ở tầng dưới.
Phó Hi trêu chọc Ôn Thiệu Hàn: "Khi nào thì Hàn ca lại biết quan tâm người khác vậy?"
Thẩm Yến Lễ dõi mắt theo bóng dáng mảnh mai dưới chiếc ô: "Chuyện Văn Tấn Sở tìm Đường Điềm là do cậu giải quyết?"
Hôm đó Phó Hi chỉ nói với Thẩm Yến Lễ rằng Đường Điềm đã từ chối Văn Tân Sở, hai người không bàn thêm gì nữa.
Phó Hi không phủ nhận: "Tiện tay thôi, không tính là giúp đỡ."
"Thủ đoạn của Văn Tấn Sở, cậu và tôi đều rõ, nếu một cô gái đẹp hiếm có như Đường Điềm rơi vào tay anh ta…"
Phó Hi nói đến đây thì ngừng lại, cả hai đều hiểu hậu quả sẽ như thế nào.
Thẩm Yến Lễ mím môi, ánh mắt vẫn dán chặt vào bãi cỏ phía dưới giờ đã vắng bóng người.
Phó Hi tiếp lời: "Tuy tôi không đánh giá cao kiểu phụ nữ như Đường Điềm – biết dùng nhan sắc để quyến rũ – nhưng Văn Tân Sở để ý đến cô ấy là do chúng ta mà ra. Bảo vệ cô ấy là điều nên làm."
Nếu cô không làm ở căn biệt thự này, đã chẳng gặp phải Văn Tấn Sở.
Thẩm Yến Lễ im lặng lắng nghe.
Phó Hi như nghĩ ra điều gì, khẽ cười: "Không ngờ Đường Điềm lại từ chối Văn Tấn Sở. Nếu cô ấy không đủ tỉnh táo, tôi cũng chẳng giúp nổi."
Những gì cô nói hôm qua ở bể bơi, anh vẫn nhớ rõ mồn một.
Phó Hi nói tiếp với vẻ đầy hứng thú: "Anh biết hôm qua cô ấy nói gì với tôi không?"
Bùi Giác đang xử lý công việc công ty trên ghế sofa dường như chẳng quan tâm đến câu chuyện của họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!