Tối hôm qua, khi quản gia hỏi ai muốn đi theo các tiên sinh ra nước ngoài, Đường Điềm đã chủ động giơ tay rất hăng hái. Cô tỏ vẻ sốt sắng, nghĩ rằng làm vậy thì quản gia sẽ không chọn mình.
Bởi vì lần trước cô thấy Lưu Huệ Hoa cũng giơ tay tích cực như thế, nhưng cuối cùng quản gia lại chọn cô – người im lặng đứng một bên, khiến cô đảm nhận việc theo hầu các vị tiên sinh khi họ bơi.
Đường Điềm đoán rằng quản gia thường chọn những người ít có tính toán, nên lần này cô cố tình làm ngược lại. Không ngờ… người tới chọn lại là chị Ngô.
Đường Điềm không hiểu rõ chị Ngô, cũng không biết tiêu chuẩn chọn người của chị ấy là gì. Nếu cô giơ tay, lỡ chị Ngô chọn cô thật thì biết làm sao?
Ánh mắt của chị Ngô dừng lại trên người Liễu Hiểu Chi, cô ta xấu hổ cúi đầu xuống.
Dù là người giúp việc mới hay cũ, ai cũng nhìn chị Ngô với ánh mắt đầy hy vọng.
Ngay cả Liễu Hiểu Chi
- người suýt chút nữa bị đuổi việc cũng vậy. Năm ngoái cô ta đã được chọn nên năm nay đương nhiên cô ta cũng muốn đi.
Chỉ có Đường Điềm đứng đơ ra như tượng, dáng vẻ chẳng khác nào học sinh sợ bị giáo viên gọi tên trên lớp, chỉ dám cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.
Chị Ngô nhìn thấy biểu cảm của cô thì buồn cười, không rõ là cô có muốn đi hay không. Gần đây không nghe nói Đường Điềm gây chuyện gì, có vẻ đã biết sửa sai.
"Lưu Huệ Hoa, cô theo các tiên sinh ra nước ngoài."
Lưu Huệ Hoa mừng rỡ khôn xiết, cố gắng che giấu niềm vui đang dâng trào trong lòng, sợ chị Ngô lại đổi ý.
Đường Điềm không dám cử động, vì chị Ngô đang đi về phía cô.
May mà chị Ngô dừng lại trước mặt Tống Vũ.
"Cô là Tống Vũ? Lần trước nhận thưởng người mới là cô đúng không?"
Tống Vũ gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn chị Ngô đầy mong chờ.
Chị Ngô nói: "Suất còn lại là của cô."
"Cảm ơn chị Ngô!"
Tống Vũ vui vẻ vô cùng. Được đi chơi ở nước ngoài cùng các tiên sinh, còn được ngồi máy bay riêng, an toàn lại được đảm bảo, làm người hầu ở biệt thự này đúng là có phúc.
Cuối cùng, chị Ngô lại liếc nhìn Đường Điềm. Cô vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhìn không ra là muốn đi hay không.
"Được rồi, chuyện này quyết định vậy đi."
Chị Ngô quay người định rời đi, liếc mắt thì thấy Đường Điềm cuối cùng cũng thở phào một tiếng rất nhỏ.
Chị Ngô dừng bước, lại quay sang nhìn Lưu Huệ Hoa, chợt nhớ ra chuyện trước đó cô ta từng làm khó người mới là Tống Vũ. Suy đi tính lại, việc sắp xếp hai người này cùng đi thật sự không ổn.
Chị quay sang nhìn Đường Điềm, cô lại phát hiện chị chưa đi, lập tức trở lại dáng vẻ không dám thở mạnh.
Hành động của Đường Điềm rất nhỏ, người thường khó mà nhận ra, nhưng chị Ngô thì luôn âm thầm chú ý cô nên mới phát hiện được.
"Đợi đã, Lưu Huệ Hoa đổi thành Đường Điềm, Tống Vũ vẫn giữ nguyên."
Chị Ngô thay đổi quyết định, Lưu Huệ Hoa nghe xong không chịu nổi.
"Chị Ngô, rõ ràng lúc đầu chị chọn tôi, sao lại đổi ý?"
Cô ta rất tức giận, tại sao lại đổi thành Đường Điềm?!
Đường Điềm chỉ thấy đau đầu. Rõ ràng vừa mới né được, sao lại quay về chỗ cũ rồi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!