Chương 21: Dòm ngó

"Gì vậy? Anh Tiêu có hứng thú à?" Có người hỏi Tiêu Phó với vẻ đầy ẩn ý.

Tiêu Phó cũng không che giấu sự dòm ngó dành cho Đường Điềm: "Cũng có hứng thú chút ít."

Thẩm Yến Lễ vẫn luôn im lặng lại đột nhiên lên tiếng: "Tiêu Phó, tính cách của anh chúng tôi đều rõ cả. Bình thường anh chơi bời ra sao tôi không quản, nhưng đừng động vào người bên tôi."

Tiêu Phó biết bản thân chẳng phải người tốt lành gì. Trước mặt Bùi Giác và Thẩm Yến Lễ, anh ta như bị l*t tr*n, bị họ nhìn thấu không sót điểm nào.

"Tôi đảm bảo, nếu theo đuổi được cô ấy, tôi nhất định sẽ sửa thói xấu đó." Tiêu Phó thật sự có cảm tình với người giúp việc vừa nãy. Cô ấy không vì anh ta giàu có mà tỏ vẻ nịnh nọt hay đưa ánh mắt mời gọi.

Ánh mắt cô nhìn anh, không khác gì nhìn một người bình thường.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Phó gặp một người đẹp không lấy sắc đẹp làm vũ khí, huống chi cô ấy lại đang ở tầng lớp thấp. Anh ta rất muốn có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn, tìm hiểu về cô.

Thẩm Yến Lễ không đáp, chỉ cụp mắt, nhấp một ngụm rượu, hương rượu dịu ngọt lan tỏa nơi đầu lưỡi.

Bùi Giác thì có vẻ chẳng hứng thú với lời hứa của Tiêu Phó, ngược lại lại liếc nhìn Thẩm Yến Lễ, ánh mắt như có điều suy nghĩ.

Đây là lần đầu Tiêu Phó phải hạ mình cầu xin người khác chỉ để theo đuổi một cô gái. Dù sao cũng là người giúp việc trong biệt thự của Thẩm Yến Lễ và Bùi Giác, tốt nhất là được hai người họ gật đầu thì chuyện sau này sẽ dễ dàng hơn.

Không ít thiếu gia có mặt ở đó cũng đã âm thầm để ý đến Đường Điềm. Tiêu Phó muốn ra tay trước, dĩ nhiên họ không muốn cho anh ta cơ hội.

"Tiêu thiếu gia, mấy lời hứa như vậy anh nói không ít lần rồi nhỉ? Anh thôi làm hại con gái nhà người ta thì hơn."

Bàng Tùng cười khẩy trước lời hứa mà Tiêu Phó vừa nói với Thẩm Yến Lễ: "Chuyện này khỏi cần hỏi Thẩm Tổng có tin hay không, anh Tiêu, anh tin nổi mình sao?"

Tiêu Phó là một kẻ phong lưu có tiếng, nếu giữ được mối tình nào quá ba tháng thì đã là siêu năng lực rồi.

Những thiếu gia có mặt đồng loạt cười chế giễu, đủ thấy hình tượng đào hoa của Tiêu Phó đã in sâu trong lòng họ đến mức nào.

Tiêu Phó bực mình quát họ im miệng: "Sao tôi lại không tin? Gọi là lãng tử quay đầu quý hơn vàng, không được à?"

Bàng Tùng cười phá lên: "Lãng tử quay đầu quý hơn vàng hả? Câu này đặt lên người anh nghe có hợp lý nổi không."

Câu nói của Bàng Tùng kéo theo thêm nhiều trận cười trêu chọc từ các thiếu gia khác.

Tiêu Phó mặc kệ bọn họ, anh ta chỉ quan tâm đến thái độ của Thẩm Yến Lễ và Bùi Giác.

Nhưng chờ mãi, cả hai vẫn im lặng.

"Thẩm tiên sinh, đừng tin Tiêu Phó, anh biết con người tôi thế nào rồi. Giới thiệu cô ấy cho tôi đi, tôi nhất định sẽ không phụ lòng cô ấy."

"Cái gì? Dựa vào đâu mà giới thiệu cho cậu? Hôm nay tôi đến sớm nhất, là tôi thấy cô ấy trước."

"Cái quái gì vậy! Mấy người còn giành người nữa hả? Tổng giám đốc Thẩm, chọn tôi trước đi, tôi không phong lưu!"

Vẻ mặt Bùi Giác hôm nay lạnh lùng hơn thường ngày, anh lạnh giọng ngắt lời: "Đủ rồi."

Mấy người đàn ông đang tranh cãi lập tức im bặt. Dù trong giới kinh doanh hay ngoài xã hội, Bùi Giác đều đứng ở một đẳng cấp vượt xa họ.

Bọn họ ít nhiều đều kiêng dè Bùi Giác, vì thủ đoạn của anh vừa khiến người ta không kịp phản ứng, lại chưa từng thất bại.

Thẩm Yến Lễ đặt ly rượu lên khay mà người giúp việc đưa tới: "Các cậu xem cô ấy là gì? Một món đồ có thể tùy tiện tranh giành à?"

Câu nói đó khiến các thiếu gia đều chột dạ, không ai dám cãi lại. Dù có thích đến đâu, thì cô ấy cũng chỉ là một người giúp việc. Dù có xinh đẹp đến nhường nào thì cũng không thay đổi được sự thật cô ấy thuộc tầng lớp thấp.

Mà số tiền bọn họ vung tay một cái, có khi là thứ mà cô ấy cả đời cũng không kiếm nổi.

Thẩm Yến Lễ hiểu quá rõ đạo đức của những người này. Trong công việc thì họ tài giỏi, nhưng trong tình cảm thì trăng hoa, lăng nhăng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!