Chương 2: Bị Đè Lên

Đường Điềm cố gắng đẩy anh ra, nhưng hai tay cô bị anh đè chặt không thể cử động, chỉ có thể dồn sức mà đẩy. Nhưng sức cô vốn yếu, bị Thẩm Yến Lễ đè như vậy, làm sao có thể đẩy nổi anh.

Cô thử đẩy anh mấy lần mà không có chút hiệu quả, hơi thở nóng bỏng phả vào bên cổ trắng ngần khiến cả người Đường Điềm như tan chảy, tim cô đập loạn không ngừng.

Cô thật sự không biết phải làm sao...

Lúc này, cửa phòng phát ra tiếng động, có người từ bên ngoài mở cửa bước vào.

Liễu Hiểu Chi vừa mở cửa ra liền sững sờ vì cảnh tượng dưới ghế sofa — chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đè lên một người phụ nữ, anh ta nằm úp xuống bất động.

Liễu Hiểu Chi: "???"

"Hai người…" Giọng nói và biểu cảm của cô ta đầy vẻ tổn thương. Thẩm Yến Lễ chính là người cô thầm thích, còn cảnh tượng trước mắt vô hình trung như một nhát dao đâm vào tim cô.

Đường Điềm bị Thẩm Yến Lễ đè bên dưới nghe thấy tiếng mở cửa, ngay sau đó là giọng của Liễu Hiểu Chi, như vớ được cọng rơm cứu mạng, liền vội vàng lên tiếng.

"Mau, mau giúp tôi đỡ anh ấy dậy, tôi sắp không thở nổi rồi!" Đường Điềm không nhìn thấy biểu cảm lúc này của Liễu Hiểu Chi, nhưng cô rất gấp gáp nhờ giúp đỡ. Không chỉ khó thở, mà cả lồng ngực cô cũng bị đè đến đau tức.

Xem ra Thẩm Yến Lễ thật sự đã say, đè chặt lấy cô không hề nương tay, nặng muốn chết.

Liễu Hiểu Chi hoàn hồn từ cơn sốc, lập tức chạy tới giúp đỡ.

Trong lúc hai người lúng túng xoay sở, cuối cùng cũng lật được Thẩm Yến Lễ qua một bên. Đường Điềm lập tức thoát ra khỏi người anh mà không chần chừ một giây nào.

Cô th* d*c, tay chân tê rần.

"Cảm ơn cô." Đường Điềm cảm kích nói với Liễu Hiểu Chi.

Liễu Hiểu Chi nhìn cô gái trước mặt với mái tóc và quần áo có chút xộc xệch nhưng vẫn tỏa ra sức hút mãnh liệt. Gương mặt rực rỡ như đóa hoa tường vi của Đường Điềm khiến người khác khó lòng rời mắt.

Dù biết rằng vừa rồi giữa cô và Thẩm Yến Lễ chưa xảy ra chuyện gì, nhưng… trong lòng Liễu Hiểu Chi vẫn thấy rất khó chịu.

"Không cần cảm ơn." Liễu Hiểu Chi khẽ cười đáp lại.

Nụ cười của Đường Điềm mang theo vẻ mệt mỏi. Đỡ Thẩm Yến Lễ lên lầu rồi lại bị anh đè lên, đẩy anh ra cũng dùng hết sức lực, bây giờ cô kiệt sức thật rồi.

Cô nhìn Thẩm Yến Lễ đang nằm say trên ghế sofa, nghĩ bụng cứ để anh ngủ ở đó, cô không muốn động vào anh thêm lần nào nữa.

"Hiểu Chi, quần áo tôi ướt rồi, tôi muốn xuống lầu thay đồ." Đường Điềm không cần soi gương cũng biết mình lúc này trông thảm hại cỡ nào.

Liễu Hiểu Chi đang bưng chậu nước từ phòng tắm đi ra, hiểu chuyện gật đầu: "Vậy cô xuống thay đồ rồi lên lại nhé."

Đường Điềm gật đầu: "Cảm ơn cô."

Liễu Hiểu Chi mỉm cười với cô, bất kể Đường Điềm có xuống thay đồ hay không, cô ta tuyệt đối sẽ không để cô đụng vào Thẩm Yến Lễ thêm lần nào nữa.

Đường Điềm không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉnh lại bộ đồng phục công việc trên người sao cho tạm nhìn được, rồi quay người rời khỏi phòng.

Cô vốn không có ý định kết thân với nữ chính Liễu Hiểu Chi vậy nên ngày thường chỉ cần cư xử lễ phép là đủ.

Cửa phòng khẽ khép lại, Đường Điềm bước ra hành lang, vừa đến chỗ cầu thang thì nghe thấy tiếng bước chân từ giữa cầu thang vọng đến, cô định bước xuống thì khựng lại, nhìn kỹ...

Phó Hi xuất hiện với bộ đồ thể thao năng động, tai đeo tai nghe thể thao, ngoại hình tuấn tú pha chút bất cần, toát lên vẻ vừa chính vừa tà.

Khi thấy cô xuất hiện, đôi mắt phượng của anh hơi nhướng lên, lặng lẽ quan sát cô một lượt.

Bộ đồng phục của Đường Điềm có phần lộn xộn, chỗ bị nước tạt ướt vẫn còn dính dính bám vào da.

Đồng phục là váy đen trắng, các nữ giúp việc khác mặc thì chỉ đến ngang đầu gối, trông rất bình thường, nhưng vì thân hình cô cao ráo nên váy chỉ che đến giữa đùi, hơn nữa vóc dáng lại gợi cảm, thường bị người ta chọc là "ngực to não nhỏ", mặc đồng phục này càng nổi bật hơn hẳn giữa các nữ giúp việc khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!