Chương 19: Dạ tiệc

Thấy vậy, Lưu Huệ Hoa lại càng tức giận hơn. Một người rồi lại một người, ai nấy trong mắt các vị tiên sinh cũng đều có địa vị cao hơn cô ta. Thôi thì Liễu Hiểu Chi cũng được, từ trước đến nay ai cũng thích cô ấy, còn Đường Điềm, cái đồ "bình hoa di động" chỉ giỏi quyến rũ người khác, dựa vào cái gì mà lại khiến Bùi tiên sinh lên tiếng bênh vực?

Hơn nữa, Bùi tiên sinh trước đây còn rất ghét Đường Điềm, chắc chắn là cô ta lại giở trò gì hoặc nói gì đó trước mặt ngài ấy rồi.

Nhưng Đường Điềm thì chẳng có nhiều tâm tư lắt léo như vậy. Làm việc xong thì tranh thủ nghỉ ngơi, không nghỉ được thì tiếp tục làm việc khác. Người ta giao gì thì làm nấy, không giao thì càng tốt. Cô không hứng thú với mấy suy nghĩ phức tạp của người khác, chỉ cần làm tốt, làm xong việc là được. Cô chính là kiểu nhân viên tiêu chuẩn — đi làm công thì chỉ cần lo đúng phần của mình.

Đợi các vị tiên sinh dùng cơm xong, Đường Điềm rửa tay rồi vào nhà ăn nhân viên. Tầm bốn giờ chiều cô đã thấy đói, nhưng vì trời mưa, cô bị gọi ra giúp chuyển hoa từ ngoài sân vào. Làm xong việc thì lại càng đói đến khó chịu.

Mãi đến giờ mới được ăn tối, Đường Điềm ăn liền mấy miếng mới thấy đỡ đói phần nào.

Lưu Huệ Hoa đặt khay cơm xuống đối diện Đường Điềm một cách mạnh tay, sau đó ngồi xuống. Kết quả là Đường Điềm hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, đến cả ánh mắt cũng chẳng buồn liếc cô ta một cái.

Thấy cô không có phản ứng, Lưu Huệ Hoa càng thêm bực bội. Dù có là đối đầu đi nữa, cô ta cũng không chịu được cái kiểu lạnh nhạt vô hình này.

"Đường Điềm, sáng nay xảy ra chuyện gì vậy? Sao đến tối Phó tiên sinh lại tránh né cô như vậy?"

Lưu Huệ Hoa chỉ thiếu nước hỏi thẳng xem có phải cô lại quyến rũ Phó tiên sinh hay không.

Lúc này Đường Điềm đã ăn xong phần cơm trên khay nhưng vẫn chưa thấy no, bắt đầu để ý đến miếng bò bít tết và cá tuyết trên khay của Lưu Huệ Hoa đối diện.

Cô ngước lên đối mắt với cô ta, hỏi: "Muốn biết thật không?"

Lưu Huệ Hoa có lẽ không ngờ mọi việc lại thuận lợi đến vậy, hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu: "Muốn."

Đường Điềm nhìn vào khay cơm của cô ta: "Cô đưa phần bò bít tết và cá tuyết đó cho tôi, tôi sẽ nói."

Lưu Huệ Hoa ngẩn ra, không nỡ cúi đầu nhìn lại khay cơm của mình, rồi cắn răng: "Được, tôi gắp cho cô."

Đường Điềm lập tức nói: "Không cần phiền cô, để tôi tự lấy."

Lưu Huệ Hoa trơ mắt nhìn cô không chỉ gắp đi miếng bò và cá tuyết, mà ngay cả mì Ý cũng lấy đi một nửa.

Lưu Huệ Hoa đau lòng hết sức: "Cô… để lại cho tôi chút đi."

Đường Điềm lúc này mới dừng đũa, để lại cho cô phần mì còn lại không nhiều.

Lưu Huệ Hoa nhìn phần mì còn lại, muốn khóc mà không ra nước mắt. Biết vậy đã chẳng tò mò làm gì, dù sao thì Phó tiên sinh cũng đâu còn để tâm đến Đường Điềm nữa.

Cô ta vẫn tiếp tục đợi Đường Điềm mở miệng, kể về chuyện xảy ra bên hồ bơi sáng nay.

Nhưng Đường Điềm lại không vội vàng gì, thong thả ăn hết rồi từ tốn lau miệng.

Lưu Huệ Hoa suýt phát điên, nghĩ thầm: Rốt cuộc cô có nói hay không vậy?

Đường Điềm ném khăn giấy vào thùng rác, cuối cùng cũng mở lời: 

"Sáng nay Phó tiên sinh có nói tôi vài câu, sau đó ngài ấy xuống hồ bơi bơi khoảng 40 phút rồi đi cùng tiên sinh Thẩm."

Lưu Huệ Hoa: "Sau đó... hết rồi?"

Đường Điềm gật đầu như thể điều đó là hiển nhiên: "Hết rồi."

Lưu Huệ Hoa nhìn cô: "Sao Phó tiên sinh lại nói chuyện cô?"

Đường Điềm biết Phó Hi vẫn nghĩ cô chưa từ bỏ ý định quyến rũ bọn họ, nên cứ thích mỉa mai vài câu.

Nhưng những điều này, cô tuyệt đối sẽ không nói cho Lưu Huệ Hoa biết.

"Không biết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!