Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Thẩm Yến Lễ vang lên từ lối vào bể bơi.
"Phó Hi, có chuyện cần nói với cậu."
Khoảnh khắc Thẩm Yến Lễ bước về phía họ, Đường Điềm rõ ràng cảm nhận được bầu không khí kỳ quái vừa xong.
Phó Hi trở lại dáng vẻ phóng khoáng thường ngày, hai tay đút vào túi áo choàng tắm, giọng điệu lười biếng như thể những gì Đường Điềm cảm nhận được khi nãy chỉ là ảo giác.
"Cậu tìm tôi thì có chuyện tốt gì chứ?"
Thẩm Yến Lễ tiến lại gần, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua khuôn mặt lúng túng của Đường Điềm.
"Lên lầu nói."
Phó Hi cầm lấy chiếc khăn tắm đặt trên ghế nằm, tùy ý lau tóc ướt.
Đường Điềm muốn ngăn lại nhưng đã muộn, chiếc khăn tắm đó chính là cái cô đã dùng để lau vùng cổ và quần áo bị dính nước khi nãy. Thấy anh dùng nó lau tóc…
Cô nhớ Phó Hi bị OCD*, không dám tưởng tượng nếu anh biết khăn mình đang lau đầu đã bị cô dùng qua thì sẽ nổi giận đến mức nào.
*OCD: Rối loạn ám ảnh cưỡng chế, hay còn gọi là bệnh sạch sẽ quá mức.
Nhưng thấy anh đã lau rồi nên cô đành giả vờ như không biết để tránh tai bay vạ gió.
Phó Hi lau xong tóc, đặt khăn xuống, nghiêng đầu cười với cô: "Lần sau lại tìm cô chơi tiếp."
Nói xong, ánh mắt mờ ám của anh lướt qua đôi chân cô, rồi khoác tay lên vai Thẩm Yến Lễ.
Thẩm Yến Lễ vốn ghét nhất kiểu lông bông của anh, lập tức hất tay anh ra.
Thẩm Yến Lễ liếc lạnh: "Sau này đừng chọc ghẹo Đường Điềm nữa."
"Tôi giống loại người đó sao?" Phó Hi tỏ vẻ oan ức.
Thẩm Yến Lễ: "Cậu đúng là như vậy."
Phó Hi bật cười: "Vẫn là anh Lễ hiểu tôi. Không trách tôi được, phản ứng của Đường Điềm thật sự rất buồn cười, tôi khó mà nhịn được không trêu cô ấy."
Phía sau, Đường Điềm: "…" Anh nói to vậy là sợ cô không nghe thấy à?
"Kiềm chế lại chút, đừng dọa cô ấy." Thẩm Yến Lễ cau mày, không đồng tình với cách làm của anh ta.
Đường Điềm mệt như vừa đánh xong một trận, đối phó với Phó Hi còn mệt hơn cả làm việc nửa ngày.
Cô nhanh chóng thu dọn đồ, đẩy xe rời khỏi bể bơi.
Vừa ra đến cửa, Đường Điềm đã thấy Lưu Huệ Hoa đang lau bình hoa. Nhưng trong lúc lau, ánh mắt cô ta cứ liên tục liếc ra bể bơi ngoài cửa kính.
Đường Điềm thừa biết cô ta muốn làm gì, động tác đẩy xe khựng lại, cô hắng giọng một tiếng.
Lưu Huệ Hoa giật mình thu lại ánh mắt tò mò, tiếp tục lau bình hoa. Khi quay đầu lại phát hiện là Đường Điềm thì tức đến nghiến răng.
Đường Điềm không nói gì, chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt như nhìn thấu tất cả.
Lưu Huệ Hoa giận dữ cầm khăn rời đi, cái bình hoa kia đã được lau đến sáng bóng từ lâu.
Lưu Huệ Hoa tức giận ném khăn vào bồn rửa, trách bản thân đến trễ nên chẳng thấy gì, lại còn bị Đường Điềm phát hiện nữa. Thật mất mặt.
Nhưng cô ta cũng không cần lo, mấy vị tiên sinh ghét nhất là Đường Điềm, chắc chắn cả Phó tiên sinh cũng chán ghét cô ta nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!