Chương 17: Bị cô đá xuống hồ bơi

Sáng sớm hôm sau, Đường Điềm bước ra khỏi phòng, vừa định khép cửa thì khóe mắt thoáng thấy một bóng người cao lớn đứng nơi hành lang không xa.

Cô nhìn kỹ thì hóa ra là Thẩm Yến Lễ. Anh đang chăm chú nhìn chằm chằm vào cô.

Đường Điềm không khỏi thắc mắc tại sao anh lại đứng đó nhìn cô? Họ vốn luôn khinh thường và chán ghét cô, chẳng phải nên như trước đây—lạnh nhạt, coi cô như vô hình hay sao?

Cô thu ánh mắt lại, khép cửa phòng rồi xoay người đi về phía hồ bơi. Nhưng chưa đi được bao xa thì thấy Thẩm Yến Lễ cũng đang bước tới gần.

Cô tưởng anh có việc gì muốn nói nên đứng lại chờ.

Thẩm Yến Lễ sải bước về phía cô. Dáng người anh cao ráo thẳng tắp, vai rộng eo hẹp, đứng trước mặt Đường Điềm tỏa ra áp lực vô hình.

Đường Điềm vô thức lùi lại nửa bước: "Thẩm tiên sinh, anh tìm tôi có chuyện gì sao?"

Thẩm Yến Lễ liếc mắt nhìn về phía phòng cô: "Cô ở phòng đó?"

Đường Điềm ngẩn người nhìn lại phòng mình, chần chừ vài giây rồi gật đầu:  "Vâng, thưa Thẩm tiên sinh."

Cô tưởng Thẩm Yến Lễ cảm thấy cô ở gần họ quá nên muốn cô chuyển đi chỗ khác xa hơn.

Thẩm Yến Lễ chăm chú nhìn vào đôi mắt long lanh như nước của cô, một lúc sau mới nói: "Nếu có gì cần thì cứ nói với quản gia."

Sự quan tâm bất ngờ khiến Đường Điềm càng thêm hoang mang. Cô thật sự kinh ngạc, Thẩm Yến Lễ làm sao vậy? Anh không phải rất ghét cô sao?

Cô không cho rằng chuyện xảy ra tại căn phòng kính hôm trước có thể khiến khoảng cách giữa hai người được thu hẹp, huống hồ cô cũng chẳng có ý định kéo gần mối quan hệ này. Càng tránh xa càng tốt.

"Cảm ơn Thẩm tiên sinh, tôi không cần gì cả."

Thẩm Yến Lễ làm như không nghe thấy lời khách sáo của cô: "Cô đi ăn sáng à?"

Đường Điềm lắc đầu: "Phó tiên sinh muốn bơi, tôi qua chuẩn bị khăn tắm và đồ dùng."

Phó Hi muốn bơi sao? Thẩm Yến Lễ ít khi bơi, thường chỉ tập thể hình trong phòng gym của biệt thự.

"Vậy đi đi." Anh cũng không cản cô làm việc.

Đường Điềm gật đầu, lúc quay đi thì bước chân chậm rãi, sau đó càng lúc càng nhanh. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy Phó Hi cũng không quá đáng sợ.

Còn Thẩm Yến Lễ hôm nay… thật khó đoán. Anh cho cô cảm giác như thể… anh đang để mắt đến cô.

Cô vỗ trán tự nhủ đừng suy nghĩ linh tinh. Hẳn là đối với Thẩm Yến Lễ, việc chán ghét cô còn không kịp, liếc thêm một cái cũng là do thấy cô chướng mắt mà thôi.

Có lẽ anh chỉ thấy cô ở quá gần họ, nên muốn bảo quản gia sắp xếp cho cô chuyển ra xa. Còn việc anh vừa nãy nói lời quan tâm, chắc chỉ là lời khách sáo mà thôi.

Đường Điềm chuẩn bị xong khăn tắm và nước uống, đẩy xe đến hồ bơi, rồi ngồi xuống ghế chờ Phó Hi.

Mười phút sau, Phó Hi bước ra hồ bơi, trên người mặc áo choàng tắm màu trắng.

Anh ta chưa lại gần mà giọng nói đầy lười biếng đã vang đến tai cô: "Ôi! Xem ai đây nhỉ?"

Đường Điềm cố nhịn không đảo mắt: "Chào buổi sáng."

Phó Hi mỉm cười tiến lại gần: "Tôi nói sao dạo này cô không còn lả lơi trước mặt chúng tôi nữa, thì ra là thay đổi chiến lược à?"

Anh ta đưa tay nhấc cằm cô lên, bàn tay vừa chạm vào làn da mềm mại như ngọc khiến anh hơi sững người, rồi lập tức trấn tĩnh lại, chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp của cô: 

"Chiêu "lấy lùi làm tiến"? Hay là "thả câu dài bắt cá lớn"?"

Hơi thở của anh gần sát khiến tim Đường Điềm đập nhanh hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!