Ánh mắt của Lưu Huệ Hoa nhìn Tống Vũ đầy khinh miệt. Dù trong lòng không vui vì bị quản gia cảnh báo nhiều lần, nhưng cô ta cũng không dám nghĩ đến chuyện hù dọa người mới nữa.
So với Tống Vũ, cô ta càng muốn Liễu Hiểu Chi rời khỏi biệt thự. Còn về phần Đường Điềm … chẳng qua chỉ là một "bình hoa di động" không hề có tính uy h**p.
Đường Điềm và Tống Vũ dường như nói chuyện rất hợp ý nhau, nhưng điều đó lại cực kỳ chướng mắt trong mắt Liễu Hiểu Chi. Cô ta mong muốn cả biệt thự phải cô lập Đường Điềm.
Khi Tống Vũ đang rửa bát, Liễu Hiểu Chi tiến lại gần.
"Chúc mừng em nhận được tiền thưởng." Cô ta tỏ vẻ thân thiện, không khác gì ngày thường.
Tống Vũ đang rửa bát, quay đầu nhìn thấy Liễu Hiểu Chi đang cười nhẹ với mình.
Sự lạnh nhạt ngày hôm qua như thể chưa từng tồn tại. Tống Vũ tuy không nhiều kinh nghiệm, nhưng trực giác mách bảo cô rằng Liễu Hiểu Chi trước mặt không phải người tử tế.
"Cảm ơn." Tống Vũ mỉm cười đáp lại, rồi tiếp tục rửa bát.
"Em mới đến nên chưa biết nhiều chuyện. Chị khuyên em đừng quá thân thiết với Đường Điềm."
Tống Vũ dừng hẳn động tác, ánh mắt đầy nghi hoặc: "Tại sao chứ?"
Liễu Hiểu Chi chỉ mỉm cười lắc đầu: "Cứ tránh xa cô ta, sau này em sẽ cảm ơn chị." Câu nói ấy như thể một lời tiên tri, dường như nếu Tống Vũ không làm theo, sẽ bị Đường Điềm kéo xuống bùn.
Tống Vũ không tin. Tai nghe chưa chắc thật, mắt thấy chưa hẳn đúng. Riêng chuyện Đường Điềm giúp cô ấy ngày hôm qua, cũng đủ để thấy cô là người tốt bụng.
Thấy Tống Vũ rõ ràng không tin, Liễu Hiểu Chi vẫn mỉm cười: "Muốn biết Đường Điềm từng làm chuyện gì, tối nay ra ngoài nói chuyện, nơi này không tiện."
Tống Vũ cũng tò mò, liền thuận theo đồng ý.
Trong mắt Liễu Hiểu Chi lóe lên tia đắc ý, cô ta lặng lẽ nhìn về phía Đường Điềm đang chậm rãi ăn sáng.
Mấy vị tiên sinh trong biệt thự vẫn chưa dậy, Đường Điềm ăn hơi chậm. Ăn quá nhanh không tốt cho dạ dày.
Từ lúc mới đến còn thấy không quen, đến giờ cô đã dần thích nghi với con người và môi trường nơi đây. Tuy vẫn quyết tâm sẽ rời khỏi khi hợp đồng kết thúc, nhưng cũng không còn hoang mang như những ngày đầu mới xuyên đến.
Cô luôn ghi nhớ phải giảm sự hiện diện của bản thân, chỉ cần đợi đến khi kết thúc hợp đồng, rời xa nam nữ chính, thì cũng đồng nghĩa với việc cô thoát khỏi kết cục của nữ phụ độc ác.
Nửa tiếng sau, Đường Điềm đứng sau lưng Ôn Thiệu Hàn, chuẩn bị phục vụ sữa hoặc thức ăn cho anh.
Bùi Giác và Phó Hi đã bắt đầu dùng bữa. Chỗ ngồi đối diện Ôn Thiệu Hàn vẫn còn trống, đó là vị trí của Thẩm Yến Lễ.
Đường Điềm liếc nhìn ly sữa còn ấm và phần ăn sáng đối diện. Lúc này, Ôn Thiệu Hàn vừa uống cạn ly sữa, cô liền chậm rãi rót thêm ly mới.
Vài phút sau, Thẩm Yến Lễ bước vào phòng ăn. Dáng người tuấn tú, biểu cảm có phần mệt mỏi, như thể tối qua ngủ không ngon.
Liễu Hiểu Chi dịu dàng kéo ghế: "Chào buổi sáng, Thẩm tiên sinh."
Thẩm Yến Lễ khẽ gật đầu, ngồi xuống rồi nhìn thấy Đường Điềm đang đứng phía đối diện.
Cô vẫn mặc đồng phục bảo mẫu như thường ngày, khuôn mặt xinh đẹp không trang điểm, làn da trắng hồng, cả người như phát sáng.
Thẩm Yến Lễ khẽ nâng mí mắt nhìn cô một lúc. Trong giấc mơ đêm qua… anh mơ thấy mình điên cuồng chiếm lấy cô, bộ đồng phục công việc bị xé rách nằm yên trên mặt đất.
Trong giấc mơ, làn da mềm mại như lụa khiến anh không thể rời tay… đến mức si mê không dứt.
Đường Điềm luôn chú ý đến Ôn Thiệu Hàn để kịp thời phục vụ.
Chỉ có Phó Hi nhận ra ánh mắt Thẩm Yến Lễ nhìn Đường Điềm, tưởng rằng cô lại đang câu dẫn cậu ấy. Anh nhìn cô với ánh mắt dò xét và tò mò.
Nhưng Đường Điềm chỉ quan tâm đến Ôn Thiệu Hàn, hoàn toàn không liếc nhìn Thẩm Yến Lễ lấy một lần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!