Chương 132: Đại kết cục

Mùa xuân, đồng cỏ xanh mơn mởn, vườn hoa dưới ánh bình minh rực rỡ đầy hoa, khiến người ta cảm thấy thư thái tinh thần.

Đường Điềm tỉnh dậy trong trạng thái còn hơi mơ màng, nhìn thấy gương mặt điển trai của Bùi Giác đang mỉm cười nhìn cô, trong ánh mắt chứa đầy tình cảm dịu dàng như muốn làm cô tan chảy.

Cô cảm nhận được ngực anh rung nhẹ.

"Chào buổi sáng."

Đường Điềm khẽ rên lên vài tiếng, ghé mặt vào lòng anh, không muốn dậy.

Bùi Giác nhẹ nhàng nói: "Ngủ thêm chút nữa đi."

Cô gật đầu rồi quay người quay lưng về phía anh.

Không rõ động tác nào khiến Bùi Giác bị k*ch th*ch, anh vòng tay ôm lấy cô.

Đường Điềm nói lắp bắp: "Phải đưa… Tiểu Dung đi mẫu giáo."

Bùi Giác nghẹn họng, giọng đều đều: "Không vội, còn thời gian mà."

Nửa tiếng trôi qua, bé Bùi Dung đeo ba lô đứng trước cửa phòng bố mẹ.

Cậu bé biết bố sẽ ra cửa đúng giờ nên không bao giờ gõ cửa, sợ làm mẹ thức giấc.

Bùi Dung liếc đồng hồ điện thoại, ngay lập tức cửa phòng mở ra.

Bùi Giác dáng người cao lớn lịch lãm xuất hiện, nhìn thấy con trai đứng đợi cửa, vẻ mặt bình thản, chỉ có giọng nói còn khàn nhẹ.

"Chào buổi sáng."

Bùi Dung ngoan ngoãn đáp: "Bố, chào buổi sáng. Mẹ ngủ có ngon không?"

Bùi Giác như nhớ lại điều gì đó, giọng khàn hơn mấy phần: "Tạm được."

Bùi Dung không hỏi thêm, theo bố xuống lầu. Vì bố cao quá, cậu bé không có thói quen nắm tay bố đi, cũng không thích được bố bế, cậu thích được mẹ bế hơn.

Trước cổng trường mẫu giáo, Bùi Giác nói giọng trầm: "Ngày mai và ngày kia được nghỉ, tối nay ông bà nội sẽ đến đón con về nhà chính."

Bùi Dung nghe vậy, khuôn mặt tròn nhỏ như búp bê vui sướng, khoảnh khắc ấy trông cậu rất giống mẹ mình.

Bùi Giác không nhịn được cười, nâng tay vuốt nhẹ đầu con.

Anh nói: "Nếu có chuyện gì, gọi điện cho bố nhé."

Bùi Dung cười gật đầu, bây giờ nhìn mới đúng với lứa tuổi của mình.

Bùi Giác giao con cho cô giáo, dáng người cao lớn bước đi nhanh.

Cậu bé vẫy tay chào bố, khiến các phụ huynh khác đưa con cũng thích thú.

Bùi Dung ngoan ngoãn theo cô giáo vào trường mẫu giáo, hôm nay rất vui vì ngày mai sẽ về nhà chính, không chỉ được gặp ông bà mà còn gặp bầy thú cưng ở đó.

Ở biệt thự, khi Đường Điềm tỉnh dậy thì đã giữa trưa, cô xoa lưng rồi ngồi dậy, sau bao năm kết hôn, cô vẫn không khỏi đỏ mặt.

Về khoản ấy, anh đúng là vô cùng "xấu xa".

Đường Điềm ăn trưa xong, chơi với hoa và cây xanh trong vườn. Từ khi mang thai bé Bùi Dung, cô đã nghỉ việc, không đi làm nữa.

Cuộc sống chậm rãi, thi thoảng cả nhà đi du lịch, leo núi. Ngoài việc Bùi Giác như một quái thú "ăn" không biết no thì mọi thứ đều hoàn hảo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!