Vở kịch hôn lễ hôm đó bị Bùi Giác ra tay ngăn chặn, anh kéo Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn rời khỏi hiện trường, còn cảnh cáo họ rằng nếu còn có lần sau, đừng trách anh không nể tình xưa, lần sau không phải khuyên nhủ nữa mà là ra tay chèn ép Thẩm thị và Ôn thị cho đến khi họ chịu dừng lại mới thôi.
Đêm tân hôn hôm đó, Phó Hi ôm người phụ nữ trong lòng chìm vào giấc ngủ, bóng tối trong mơ như hố đen không đáy, nuốt trọn linh hồn anh.
Anh nhìn thấy cuộc sống sau hôn nhân với Đường Điềm, năm đầu tiên, họ rất ân ái. Nhưng vì muốn chứng minh bản thân và có năng lực bảo vệ cô tốt hơn, anh dốc toàn lực cùng ba xây dựng Phó thị ngày càng phát triển rực rỡ, thời gian dành cho cô cũng ít đi, nhưng tình cảm giữa họ không hề suy giảm.
Đường Điềm luôn ủng hộ anh, cố gắng không gây phiền phức, càng không mang đến cảm xúc tiêu cực. Điều đó khiến Phó Hi càng yêu cô hơn, thường xuyên tạo bất ngờ cho cô.
Năm thứ hai sau hôn nhân, anh thấy mẹ mình nhân lúc anh đi làm, đến nhà anh và Đường Điềm, ám chỉ cô nên có con.
Đường Điềm chỉ cười cười, nói: "Dạo này Phó Hi đang trong giai đoạn thăng tiến sự nghiệp, con muốn đợi thêm chút nữa."
Mẹ anh không vui, nói: "Sự nghiệp là của nó, có phải của con đâu. Con đâu có đi làm, ở nhà thì tranh thủ mang thai sinh con đi."
Đường Điềm chỉ cười, không nhượng bộ.
Khi Phó Hi về nhà biết chuyện, anh ôm cô xin lỗi: "Xin lỗi em, mẹ anh chỉ có mình anh là con trai, nên có phần sốt ruột. Anh sẽ nói chuyện lại với họ."
Nhưng Đường Điềm lắc đầu: "Em không sao đâu."
Tuy nhiên, Phó Hi vẫn về nói chuyện với mẹ. Bà Phó nghe xong, tưởng rằng Đường Điềm mách lẻo, từ đó mỗi lần gặp cô, nếu anh không có mặt, thái độ của bà với cô trở nên lạnh nhạt rõ rệt.
Dù vậy, Đường Điềm chưa bao giờ kể lại những chuyện đó, cũng chưa từng than vãn, nên anh hoàn toàn không hay biết.
Đến năm thứ ba sau khi kết hôn, vẫn không có tin tức gì về việc Đường Điềm mang thai, lời ra tiếng vào bắt đầu lan ra trong đám họ hàng nhà họ Phó, nói cô không thể có con.
Thái độ nhà họ Phó đối với cô thay đổi hẳn. Mỗi dịp lễ tết, hai người về nhà chính của Phó gia đều phải nghe những lời bóng gió khó chịu, bảo cô nên đi khám xem có vấn đề gì không.
Dù Phó Hi giải thích rằng là do công việc anh quá bận, hai người chưa định có con sớm, nhưng các bậc trưởng bối vẫn luôn đổ lỗi lên đầu Đường Điềm.
Cô đã giải thích nhưng họ không nghe, cô cũng đành im lặng, chưa bao giờ nổi giận, chỉ lặng lẽ chịu đựng.
Phó Hi rất xót xa, nhiều lần xin lỗi cô. Họ luôn dùng biện pháp tránh thai, sao có thể mang thai được?
Đường Điềm nói với anh: "Anh cứ lo sự nghiệp của anh, họ muốn nói gì thì cứ để họ nói, lúc này chưa phải thời điểm thích hợp để có con."
Phó Hi rất biết ơn sự thấu hiểu của cô. Nếu muốn có con, anh buộc phải kiêng tiệc tùng, rượu chè một thời gian dài. Cố gắng thêm một năm nữa là ổn.
Mặc dù Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn không còn hành động gì thêm, nhưng trong lòng anh vẫn luôn đề phòng, muốn tăng cường năng lực để bảo vệ Đường Điềm.
Nhưng ba mẹ anh lại không nghe lời giải thích, quen thói độc đoán, bảo anh dẹp sự nghiệp, về nhà sinh con.
Sau ba năm vất vả xây dựng sự nghiệp, Phó Hi không cam lòng từ bỏ, nhất là khi thành công đang đến gần.
Anh không nghe lời ba mẹ mà tiếp tục cố gắng.
Đến năm thứ tư sau hôn nhân, anh thấy mẹ mình lại nhân lúc anh không có nhà, nhiều lần đến đưa thuốc bổ trợ sinh cho Đường Điềm, ép cô uống, còn cảnh cáo không được nói với anh.
Lúc này, bà Phó đã không còn là người mẹ chồng ôn hòa như trước, đối với Đường Điềm thì trừng mắt lạnh nhạt.
Bà coi thường Đường gia từ lúc đính hôn, bây giờ thái độ đó lại càng lộ rõ.
Trước khi đi còn mắng mỏ: "Ba mẹ thế nào thì con cái thế ấy. Ngoài khuôn mặt ra thì chẳng được tích sự gì, đến con cũng không biết đẻ."
Đường Điềm từ đầu đến cuối không nói một lời.
Phó Hi trong mộng đã khóc không thành tiếng, muốn tỉnh dậy nhưng không sao tỉnh được.
Anh nhìn thấy Đường Điềm một mình ngồi trên sofa, ánh mắt buồn bã, trống trải, khiến lòng anh như bị dao cắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!