Sau khi đưa trà gừng lên xong, Đường Điềm đẩy xe trở lại nhà bếp, vừa đặt xe về chỗ cũ thì Trịnh Lệ Ngọc đã đến, đưa cho cô một chùm chìa khóa.
"Ngày mai đến lượt cô vệ sinh phòng vẽ."
Đường Điềm nhìn chùm chìa khóa trong tay cô ta, từ ký ức trong đầu xác nhận đúng là có việc này, rồi mới nhận lấy.
"Được."
Lúc Trịnh Lệ Ngọc rời đi, trên mặt thoáng hiện vẻ bất an, nhưng Đường Điềm không chú ý đến.
Sáng sớm hôm sau, cô ngủ dậy khi trời vừa tờ mờ sáng, dọn dẹp xong liền đi ăn sáng trước.
Do cô dậy quá sớm, đầu bếp còn chưa bắt đầu nấu nướng nên bảo cô chờ thêm một lúc.
Cô đành đi đến phòng vẽ trước, dọn dẹp xong rồi quay lại ăn cũng không muộn.
Phòng vẽ cách biệt thự không xa, là một căn nhà kính được xây dựng độc lập. Ngoài một vài tiên sinh thỉnh thoảng đến đây ký họa hoặc vẽ tranh, bình thường gần như không có người qua lại.
Ban đầu việc dọn dẹp nơi này do các nhân viên vệ sinh ban ngày phụ trách, nhưng sau vài lần họ vô tình làm hỏng tranh của các tiên sinh nên quản gia không dám cho họ đến gần phòng vẽ nữa.
Vì vậy mới giao cho nhân viên nội bộ tỉ mỉ hơn phụ trách việc dọn dẹp. Dù sao nơi này cũng không lớn, dọn dẹp cũng không mất quá nhiều thời gian.
Nhà kính nằm giữa vườn hoa, nhìn như một bức tranh sơn dầu đẹp mắt.
Đường Điềm đến trước cửa nhà kính, mở cửa bước vào trong. Bên trong không quá bẩn hay lộn xộn, có không ít bức tranh được phủ vải.
Không gian lớn hơn cô tưởng, còn có mấy cây cảnh cao hơn cả người cô, tầm nhìn bị hạn chế, chỉ có thể thấy một phần của căn phòng.
Cô không đi quanh quẩn, tìm chổi và cây lau nhà bắt đầu lau sạch sàn nhà. Đợi đến khi nền nhà sạch bóng, cô mới chú ý đến trên tầng còn có một ban công, có thể lên bằng cầu thang.
Nhưng lúc đó cô đang ở đầu bên kia căn phòng, lười quay lại nên định lát nữa mới lên.
Sau đó cô lấy một xô nước sạch, xách theo cây lau và xô nước, bắt đầu lau bụi trên các bức tranh. Đến khi lau hết mấy cái khung tranh thì cô vừa vặn đứng dưới ban công.
Cô vắt giẻ, xách theo xô nước bước lên ban công.
Vừa bước lên theo cầu thang, phong cảnh đập vào mắt dù đẹp đến đâu cũng không sánh bằng bóng người đang đứng trên ban công, khiến cô sửng sốt.
"…Thẩm… Thẩm tiên sinh?" Cô khẽ gọi.
Thẩm Yến Lễ đứng dưới ánh mặt trời buổi sớm, quay đầu nhìn cô. Cô mặc đồng phục làm việc, thân hình được bao bọc thon gọn, gợi cảm, hơi thở có chút gấp gáp, vòng ngực đầy đặn phập phồng nhẹ, vô cùng quyến rũ.
Đôi mắt long lanh của cô tràn đầy ngạc nhiên, đôi môi khẽ hé mở.
Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Yến Lễ muốn vẽ lại hình ảnh này, nhưng rồi nhớ đến những hành động trước kia của cô, bèn dẹp bỏ ý định, tránh rước lấy rắc rối.
"Ừm." Anh vẫn giữ phong thái lạnh lùng như thường lệ.
Đường Điềm ngạc nhiên không ngờ anh lại dậy sớm như vậy, còn đến đây vẽ tranh từ sớm?
Nhưng thôi, anh vẽ tranh của anh, cô lau sàn của cô. Cô thầm nghĩ: đời là vậy đó, chấp nhận sự tầm thường của mình thôi.
Cô gần như đã lau sạch cả ban công, lúc đi ngang qua sau lưng anh thì liếc nhìn bức tranh — là cảnh mặt trời mọc, trình độ rất cao, có thể mang đi triển lãm.
Không trách anh dậy sớm như vậy, thì ra là để vẽ bình minh.
Đúng lúc cô chuẩn bị xuống lầu, thì dưới nhà vang lên một tiếng "rầm", rồi tiếp theo là tiếng "cạch"…
Cô chợt nhớ lại, lúc bước vào, bên ngoài cánh cửa có một cái chốt gài…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!