Chương 49: (Vô Đề)

Liên Kiều quay đầu lại nhìn, là Thẩm Kinh Mặc đang mặc một cây đen, có hơi ngoài ý muốn: Ủa, là anh là?

Hai tay của Thẩm Kinh Mặc cắm vào trong túi, phóng đãng ngỗ ngược:

"Có muốn phân công hợp tác không?"

Đây là một ý kiến hay, Liên Kiều liền đồng ý một tiếng: Được.

Thẩm Kinh Mặc đi mua thực phẩm, Liên Kiều đi mua đồ dùng sinh hoạt, đến lúc đó lại chia ra.

Liên Kiều ở trong đám người đổ mồ hôi đầy đầu, thật vất vả mới mua đủ đồ, đứng ở cửa thở dài một hơn.

Còn mệt hơn đánh nhau, nhưng lại sung sướng không tả được, là chuyện gì thế này?

Quần áo giày vớ cho thu đông, đồ dùng tẩy rửa, đồ dùng sinh hoạt, còn thêm một bộ công cụ có búa, kiềm, tua vít.

Cô đều chọn những món mà ở huyện không có, chỉ vậy thôi mà đã đầy hai túi lớn.

Đúng rồi, cô còn mua một cái đồng hồ đeo tay hiệu Thượng Hải, 120 tệ, cái này là tốt nhất, cũng không chọn những kiểu dáng của các hãng nổi tiếng.

Thẩm Kinh Mặc nghiêng ngả lảo đảo chen ra ngoài, xưa nay anh chưa từng chật vật như vậy, tóc đều rối hết lên, giày cũng bị dẫm đến mức để lại vô số dấu chân, nào còn khí chất của quý công tử nữa.

Liên Kiều nhìn thấy dáng vẻ chật vật của anh, không nhịn được bật cười: Xì.

"Đi nhanh thôi, tôi mời cô ăn cơm." Thẩm Kinh Mặc thật sự chịu không nổi hoàn cảnh như vậy, xách theo đồ vật gấp không chờ nổi muốn đi ra ngoài, có hơi giống như đang chạy nạn.

Thẩm Kinh Mặc là lái xe tới đây, hai người lên xe, không hẹn mà cùng thở ra một hơi.

Hai người nhìn nhau, nhịn không được đều bật cười.

Thẩm Kinh Mặc chủ động vươn tay:

"Chúng ta là bạn bè rồi phải không?"

Liên Kiều nhìn anh một cái, khóe miệng hơi cong: Xem như là vậy đi.

Xem như? Tay của Thẩm Kinh Mặc không có rút về, cứ giơ ra như vậy.

Liên Kiều chỉ xem như không thấy, lấy gương ra soi, tóc của cô cũng lộn xộn, vừa vàng vừa khô, có hơi khó coi.

Cô dự định đi cắt tóc, rồi từ từ dưỡng lại.

Mấy ngày này được ăn ngon, trên mặt cuối cùng cũng có chút thịt, sắc mặt cũng khá hơn nhiều, không tái nhợt như trước kia nữa.

"Đừng lại đắc tội tôi là được."

Thẩm Kinh Mặc bất đắc dĩ cực kỳ:

"Tính tình của cô thật kém..."

Hửm? Đôi mắt của Liên Kiều híp lại, nhìn có chút nguy hiểm.

Thẩm Kinh Mặc nhanh chóng thốt lên một câu:

"Người có bản lĩnh, đó gọi là có cá tính."

Anh khởi động xe, xe bắt đầu di chuyển, chuẩn bị dẫn cô đi ăn đồ ngon.

Bỗng nhiên, ánh mắt của Liên Kiều ngưng lại: Dừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!