Chương 47: (Vô Đề)

Nghiền thuốc, trộn với nhau, dùng các kỹ thuật đặc thù để chế thuốc, động tác của Liên Kiều như nước chảy mây trôi, thuần thục liền mạch trông vô cùng tự nhiên.

Đỗ Hành ngơ ngẩn nhìn cô, nội tâm có một sự kích động không tên, cô lẽ ra nên là người của nhà bọn họ mới đúng.

Suy nghĩ này không có lý do mà bật lên trong đầu, không ngừng quay cuồng, làm anh ta không khỏi ngây ngốc, rốt cuộc là chuyện gì thế này? Sao anh ta lại suy nghĩ miên man như thế.

Trời đã sáng, mười hai viên thuốc đã bày ở trên bàn một cách chỉnh tề, Liên Kiều thở một hơi thật dài, hoàn mỹ kết thúc công việc.

Cô ngáp một cái:

"Được rồi, sáng tối dùng một viên, phối hợp với việc châm cứu, không đến ba ngày là tỉnh ngay."

Ánh mắt của Đỗ Hành sáng lên:

"Cô còn biết châm cứu sao?"

Ông nội của anh ta là một cao thủ châm cứu, đáng tiếc đã qua đời từ lâu, ba của anh ta cũng chỉ có năm phần công lực, nhưng đến thế hệ của anh ta, thì chỉ có kỹ năng nhập môn, không dám trị lung tung cho người ta.

Liên Kiều đã thức một đêm, có hơi không gắng gượng được nữa, thân thể của cô còn đang trong quá trình điều trị.

Người trẻ tuổi cũng phải yêu quý thân thể chứ.

"Biết, nhưng phương pháp châm cứu này cực kỳ rườm rà, quá phí sức, làm một lần thì phải nghỉ ngơi mấy ngày, rất tổn thương thân thể, trừ khi là đến ranh giới sống chết, thì những trường hợp còn lại đều không được dùng."

Đỗ Hành vừa mừng vừa sợ, ở đâu mà cô có được phương pháp châm cứu này thế?

Bất quá, điều quan trọng nhất trước mắt chính là cứu cho người ta tỉnh dậy.

"Tiểu thư Kiều, nhà họ Phương có ơn lớn với nhà họ Liên chúng tôi, xin cô hãy ra tay giúp đỡ, cô muốn điều kiện gì cũng được, chỉ cần tôi có thể thì đều được."

Liên Kiều xoay người đi ra ngoài, đi đường có hơi lung lay:

"Trước tiên để tôi ngủ một giấc đã rồi nói tiếp."

Cái thân thể rách nát này thật không xong, không chú ý một chút là sẽ bị bệnh.....

Liên Kiều uống một chén sữa đậu nành, ăn hai cái bánh quẩy, đã bị dẫn đến phòng nghỉ ngơi dành cho khách.

Tối hôm qua những người đó đều không đi, vây ở một chỗ nghiên cứu viên thuốc mới mẻ vừa ra lò, từng đôi mắt đều tỏa ánh sáng.

Chăn ga gối đệm của phòng cho khách đều là đồ mới, Liên Kiều vừa nằm xuống là ngủ ngay, không biết đã ngủ bao lâu, cô bị đói đến tỉnh.

Cô ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối, đây là mấy giờ rồi?

Không có đồng hồ đeo tay, thật là không tiện mà.

Cô vừa ra khỏi phòng, những người ngồi trong phòng khách đều nhất trí nhìn qua, sắc mặt của họ đều thật kích động.

Ngoài người nhà họ Phương ra, còn có vài vị bác sĩ nổi tiếng, bác sĩ Trung Quốc hay bác sĩ Phương Tây đều có, giống như là hội chuẩn bệnh của bác sĩ Trung y và Tây y vậy.

Đương nhiên, còn có một Thẩm Kinh Mặc, anh là học Tây y, ở nước ngoài luyện tập hơn mấy năm, đồ đệ của cây d.a. o mổ nổi tiếng nhất trên thế giới, ông James.

Anh xem như con cháu danh môn, xuất thân tốt, thiên tư thông tuệ, việc học thành công, được thầy cô quan tâm yêu mến, tính tình khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo, miệng rất độc địa.

Liên Kiều phất phất tóc:

"Có gì ăn không? Tôi đói rồi."

Cô thản nhiên tự nhiên, làm lơ ánh mắt của những người khác, sống tùy ý lại vô tư.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!