Chương 46: (Vô Đề)

Không phải là anh có thành kiến với phụ nữ, chỉ là phòng ngừa vẫn hơn.

Từ nhỏ đến lớn, anh đã thấy quá nhiều rồi, cũng gặp qua nhiều cô gái có tâm tư bất chính rồi.

Trên mặt thì thẹn thùng, nhưng kỳ thật thì quỷ kế đa đoan, tính kế mọi cách, chỉ muốn bám vào anh, muốn làm nữ chủ nhân của gia đình hào môn.

Có vài người quá đáng hơn, còn bỏ thuốc...

Liên Kiều cực kỳ tức giận, tiện tay nhặt một hòn đá nhỏ lên ném qua: Câm miệng đi.

Cái tên này thật đáng ghét, lần nào cũng như vậy.

Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, để ánh đèn đường soi rõ gương mặt mình, lúc này Thẩm Kinh Mặc mới nhìn rõ, sửng sốt một chút:

"Kiều Nhị Liên? Sao lại là cô? Sao hai người lại đi cùng nhau?"

Đỗ Hành có hơi ngoài ý muốn:

"Hai người quen nhau à?"

Liên Kiều hừ lạnh một tiếng:

"Cái tên não tàn miệng lưỡi độc địa vừa thích công kích người khác này là bạn của anh à?"

"Cái gì gọi là thích công kích người khác chứ?"

Thẩm Kinh Mặc tức anh ách:

"Hai người lúc nãy ôm nhau, mắt của tôi nhìn thấy rõ lắm có được không?"

Tại sao lại cảm thấy có hơi ghen tỵ nhỉ, chắc là ảo giác rồi?

"Buổi tối không nhìn rõ đường, cô ấy suýt chút nữa là bị ngã, tôi đã đỡ cô ấy một phen." Đỗ Hành không muốn bị người khác hiểu lầm, đặc biệt là Liên Kiều, cô là một cô gái tốt.

Xã hội này quá hà khắc với phụ nữ, nếu bị cuốn vào trong tai tiếng, đàn ông thì là phong lưu, phụ nữ chính là lẳng lơ, thế giới chính là không công bằng như thế đấy.

"Thẩm Kinh Mặc, anh không thể nghĩ tốt hơn tí được à?"

Thẩm Kinh Mặc nhìn khuôn mặt nhỏ của cô gái, giật mình một phen:

"Tại sao cậu dẫn cô ấy đến đây?"

Tối khuya trai đơn gái chiếc đi ra ngoài, không hiểu lầm mới là lạ.

Đỗ Hành nhàn nhạt nhìn anh một cái:

"Y thuật của cô ấy rất cao minh."

"Sao có thể? Cô ấy trẻ như vậy, cùng lắm là xem nhiều sách y học thôi, trị mấy bệnh vặt còn được chứ..." Thẩm Kinh Mặc nhớ rõ lần trước gặp được cô là ở tiệm thuốc, cô mua mười thang thuốc, đến tận hôm nay anh cũng không biết đó là thuốc gì.

Một cơn gió đêm thổi qua, da gà của Liên Kiều đều nổi lên hết, có hơi lạnh.

"Thật phiền, cứ chen ở đây làm chó canh cửa, có mệt hay không?"

Có còn cho người ta đi vào hay không đây?

Chó canh cửa? Thẩm Kinh Mặc tức đến mức trợn trắng mắt: Cô nói cái gì?

Đỗ Hành nghe hai người cãi nhau đến đau đầu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!