Liên Kiều hơi hơi mỉm cười:
"Ừ, hai người về dọn chút đồ đi, theo chị lên huyện."
"Được được, đợi tụi em một chút, lập tức xong ngay." Hứa Tiểu Gia vui vẻ kéo anh trai đi, cũng không hỏi nhiều thêm một câu, tin tưởng chị họ của mình vô điều kiện.
Trần Thạch Đầu khờ khạo cười hỏi:
"Nhị Liên, em thuê nhà ở trong huyện hả? Anh có thể đi theo được không?"
Liên Kiều nghĩ một chút:
"Anh Thạch Đầu, anh biết quét voi tường, biết lót gạch không?"
Biết. Tuy rằng Trần Thạch Đầu đọc sách không nhiều, nhưng rất được việc.
Liên Kiều đang muốn tìm người làm phòng vệ sinh cho mình, vô cùng vui vẻ:
"Được, anh cũng thu dọn một chút rồi theo em đi."
Còn về mấy chuyện khác, cô không gấp, người cần gấp chính là những người nông dân muốn lên thành phố kia.
"Đúng rồi, thôn trưởng, Triệu Hải Quân nợ tôi 200 tệ, tôi cũng không cần nữa, cứ coi như là trả nợ cho nhà chú đi, tôi muốn đi cũng sẽ rời đi mà không nợ nần gì."
...
Dọc theo đường đi, thôn trưởng đã tham dò nhiều cách, Liên Kiều đều không chút sơ hỏ, không để lộ một chút tin tức gì.
Hai anh em của nhà họ Hứa cùng Trần Thạch Đầu tò mò nghe suốt dọc đường, không dám xen mồm vào.
Tới cửa đồn công an, thôn trưởng bất đắc dĩ thở dài một hơi:
"Nhị Liên à, Hải Quân đúng là có lỗi với con, chú không xin con tha thứ cho nó, nhưng mà mong con đừng ghi hận vào nhà họ Triệu."
Liên Kiều nhảy xuống xe bò, kéo kéo quần áo:
"Mấy người không có lỗi với tôi."
Nghe câu này, thôn trưởng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần cô không giận chó đánh mèo lên nhà họ Triệu là được.
Còn về đứa con trai ngu xuẩn kia, cứ để nó ăn chút đau khổ đi.
Con trai lớn rồi không nghe lời, ông ta cũng không quản được, thôi thì cứ để xã hội dạy cho anh ta cách làm người đi.
"Thôn trưởng Triệu, ông lại tới nữa à, lần này là làm chuyện gì?" Nhân viên công tác rất nhiệt tình chào hỏi.
Thôn trưởng tươi cười đầy mặt hàn huyên:
"Tôi dẫn Kiều Nhị Liên của thôn chúng tôi đến để chuyển dời hộ khẩu..."
Kiều Nhị Liên!
Nhân viên công tác kinh ngạc hô lên một tiếng, những người khác sôi nổi nhìn qua, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cô.
Thôn trưởng có hơi hoảng, tình huống gì đây?
Liên Kiều thản nhiên tự nhiên nhìn lại, mỉm cười thăm hỏi, đối phương lập tức nở nụ cười, thái độ còn nhiệt tình hơn vừa rồi gấp trăm lần.
Mở miệng ra là đồng chí Kiều Nhị Liên, vô cùng thân thiết, gọi đến mức khiến cho thôn trưởng Triệu trực tiếp run rẩy trong lòng, trong tay cô rốt cuộc có bao nhiêu quan hệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!