Người nhà họ Triệu vừa định tiến lên hỗ trợ, Liên Kiều liền cầm châm lên, lạnh lùng quát:
"Thôn trưởng, chú xác định là muốn đắt tội tôi sao?"
Cô có người cấp cao che chở, thôn trưởng nào dám đắc tội với cô, lúc này suy nghĩ muốn c.h.ế. t đi cũng có rồi, ông ta lớn tiếng quát:
"Đều không được nhúc nhích."
Ba. Triệu Hải Quân tức đến mức hốc mắt đều đỏ lên.
Thôn trưởng tát một cái lên đầu của anh ta, tại sao đánh mãi cũng không tỉnh?
"Chuyện nhà của nhà họ Kiều thì liên quan gì đến mày? Mày thật sự coi mình là con rể của nhà họ Kiều hả? Tao cho mày đi học mấy năm, chỉ để mày nhìn sắc mặt của một con đàn bà rồi hành động hả? Chuyện gì cũng nghe theo cô ta sắp xếp?
Nói thật một câu, nhân phẩm của Kiều Nhất Liên không đoan chính, thân thể quá kém, ngay từ đầu tao đã không hài lòng rồi."
Một câu phẩm hạnh không đoan chính được thốt ra từ miệng của thôn trưởng, hiệu quả vô cùng trí mạng.
Máu trên mặt của Kiều Nhất Liên đã hoàn toàn biến mất, thân thể loạn choạng, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, như này rồi bảo cô ta làm sao sống tiếp ở cái thôn này được nữa?
May mắn thay, cô ta rất nhanh sẽ được lên tỉnh học, không bao giờ ở cái nơi rách nát này nữa.
Bất quá, học phí và sinh hoạt phí của cô ta còn chưa lấy được, không thể đắc tội thôn trưởng được.
Triệu Hải Quân tức giận nổi trận lôi đình:
"Ba, nhân phẩm của Nhất Liên phẩm tốt lắm."
Thôn trưởng đặc biệt thất vọng, vì một con đàn bà mà cãi nhau với ba ruột của mình, đứa con trai này chắc là nuôi giúp cho người khác rồi.
"Ép con gái ruột của mẹ nuôi rời đi, chắc đây là cái loại nhân phẩm mà chỉ có mày mới nói là tốt thôi, mắt mày mù rồi."
Sắc mặt của Triệu Hải Quân xanh mét:
"Ba, tại sao lúc nào ba cũng nói giúp cho Kiều Nhị Liên vậy? Ba lấy được lợi ích gì từ chỗ cô ta?"
Lời này quá khó nghe, Hứa Tiểu Gia thực tức giận:
"Anh nói chuyện kiểu gì vậy? Ba của anh không giúp con ruột mà ngược lại đi giúp người ngoài, chỉ có thể chính minh rằng anh quá vô dụng, vô dụng đến mức khiến cho ba của anh thà giúp cho người có lý lẽ chứ không giúp người thân của mình đó."
Sắc mặt của Hứa Gia Thiện cũng khó coi:
"Đúng vậy, em họ của tôi là người tốt, anh không xứng với em ấy, chỉ có thể xứng cùng người con gái xấu xa thôi."
Khóe miệng của Liên Kiều hơi cong:
"Nghe xem, ánh mắt của quần chúng đều sáng như tuyết."
Triệu Hải Quân oán khí tận trời:
"Quần chúng cái gì? Rõ ràng là anh em họ của cô, cá mè một lứa, một đám vô dụng."
Liên Kiều cũng không tức giận, ngược lại còn cười ngọt ngào:
"Anh họ, em muốn mở xưởng, anh tới giúp em quản lý đi."
Mọi người kinh ngạc vô cùng, người trong thôn không dám tin nhìn Liên Kiều.
Hứa Gia Thiện vô cùng kinh ngạc:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!