Anh ta thì hay rồi, đụng một chút là đòi báo cảnh sát, đã phá quy định, thật sự cho rằng được đi học mấy năm thì ghê gớm lắm hả?
Khóe miệng của Liên Kiều hơi cong:
"Báo đi, biết số điện thoại để báo án không? Để tôi gọi cho anh nghe."
Người nhà họ Triệu còn chưa nói gì, Kiều Mỹ Hoa đã đứng ra, lời lẽ chính đáng gầm lên:
"Nhị Liên, sao con lại như vậy? Khiến mẹ thật thất vọng, mau xin lỗi cả nhà thôn trưởng đi, cũng bảo đảm sẽ không tái phạm nữa."
Bà ấy tự cảm thấy đã không dạy dỗ con gái cho tốt, hổ thẹn vô cùng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Bà ấy càng không muốn thanh danh của con gái bị làm hỏng, sau này không gả đi được.
"Thôn trưởng, đứa nhỏ này không hiểu chuyện, ông đừng trách móc, con bé chỉ là nghẹn một bụng tức thôi, nhất thời không thể tiếp thu, tôi sẽ về dạy dỗ lại cho tốt."
Người khác còn chưa định tội, người làm mẹ là bà ấy đã trực tiếp định tội cho cô rồi, ánh mắt của Liên Kiều lạnh buốt, nhưng lại cười càng vui vẻ hơn: "Mẹ của Nhất Liên, cảm ơn bà đã quan tâm tôi như thế, nhưng mà sau này không cần nữa đâu, tôi và con gái nuôi của bà sẽ sống thật tốt, thôn trưởng à, chú giúp tôi nhìn chằm chằm xem, nếu Kiều Nhất Liên dám làm điều gì không tốt, bất hiếu với mẹ của chị ta, thì chú cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ ra tay xử lý chị ta.Còn nữa, bắt đầu từ khi bà Kiều Mỹ Hoa 55 tuổi, mỗi tháng tôi sẽ gửi sinh hoạt phí cho bà ấy, còn tiền thuốc men và tiền bảo mẫu, tôi và Kiều Nhất Liên sẽ chia đều, chăm sóc cho đến khi bà ấy chết, cũng coi như là báo đáp công ơn dưỡng dục 18 năm của bà ấy."
Mọi người ở đó đều kinh ngạc, sao lại gọi mẹ Nhất Liên? Cái cách gọi này... không phải là để con gái ruột gọi sao?
Đây là muốn đoạn tuyệt với mẹ ruột hay sao?
Có người cảm thấy đứa nhỏ này tính tình quá lớn, là đứa trẻ không hiểu chuyện.
Có người lại cảm thấy cô đáng thương, Kiều Mỹ Hoa thiên vị con gái nuôi, lúc nào cũng đặt con gái nuôi ở trước, mọi người đều xem ở trong mắt.
Đúng, đối xử tử tế với đứa trẻ không phải m.á. u mủ, đây là nhân phẩm tốt, thiện lương đáng khen ngợi, nếu người nào cũng giống như bà ấy thì thiên hạ đã thái bình, không có tranh chấp rồi.
Vấn đề là, có thể như vậy sao?
Cô là nghiêm túc! Kiều Mỹ Hoa ý thức được việc này, một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân chạy ngược lên, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
"Mẹ, mẹ, Kiều Nhị Liên, cái đồ gây họa này, em làm cho mẹ tức đến ngất xỉu rồi này." Kiều Nhất Liên lớn tiếng ồn ào, hận không thể la lên cho toàn thế giới đều biết.
Liên Kiều một tay đẩy cô ta ra:
"Cút, đồ phế vật vô dụng."
Cô lấy cây châm ra châm vài cái, Kiều Mỹ Hoa liền từ từ tỉnh lại, bà ấy một phen giữ c.h.ặ. t t.a. y của Liên Kiều, ở riêng với nhau nói như vậy thì thôi, coi như là lời nói khi tức giận.
Trước mặt toàn bộ người của thôn mà nói như vậy, thì sao giải quyết được?
"Bé hai, con đừng có hơn thua với mẹ, chúng ta là mẹ con ruột mà."
Liên Kiều nhướng mày:
"Bà luyến tiếc tôi sao?"
Hốc mắt của Kiều Mỹ Hoa đỏ bừng:
"Con là miếng thịt từ trên người mẹ rớt xuống, là con gái ruột của mẹ mà."
Liên Kiều phất phất sợi tóc:
"Được, vậy tôi sẽ cho bà thêm một cơ hội."
"Hoặc là, bà chọn cùng tôi rời khỏi thôn, tôi sẽ chăm sóc cho bà, tôi sẽ chăm lo việc mai táng cho bà, nhưng mà, bà bắt buộc phải cắt đứt quan hệ với Kiều Nhất Liên, vĩnh viễn không qua lại với nhau."
"Hoặc là, sau này bà cứ sống với chị ta, xem như là chưa từng sinh ra tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!