Kiều Mỹ Hoa chẳng những không nghe ra được, mà còn bị những lời cô ta nói làm cảm động rơi nước mắt.
"Con vẫn là đứa bé huyển chuyện, ân cần, hiếu thảo nhất, Nhất Liên à, mẹ cảm thấy rất vui khi có người con gái như con."
Kiều Nhất Liên cười thầm, chỉ nói miệng vài câu dễ nghe thôi, đã có thể khiến mọi người vui vẻ, đúng là một chuyện đơn giản biết bao.
Kiều Nhị Liên đúng là đồ ngốc, chỉ làm không nói, ai biết được điểm tốt của cô chứ?
Tiếng vỗ tay bỗng chốc vang lên:
"Đúng là mẹ hiền con thảo, cảm động quá đi mất."
Liên Kiều đứng ở cửa, cười như không cười nhìn hai mẹ con bọn họ.
Kiều Nhất Liên cảm thấy căng thẳng, vô thức ngồi thẳng người dậy, cô đã nghe được bao nhiêu rồi?
Hai mắt Kiều Mỹ Hoa sáng lên:
"Bé hai, cuối cùng con cũng đã về rồi, mấy ngày qua con ở đâu vậy? Con có biết mọi người lo lắng cho con lắm..."
Liên Kiều làm như không nghe thấy, mà lấy túi ra, nhét hết tất cả đồ đạc của mình vào trong, đồ dùng cá nhân của cô rất ít.
Cô lôi hộp giày từ dưới gầm giường ra, mở hộp ra, bên trong là những giấy tờ quan trọng.
Cô cầm sổ hộ khẩu lật lên xem, chỉ có ba trang, Kiều Mỹ Hoa là chủ hộ, Kiều Nhất Liên và Kiều Nhị Liên... Tại sao ngày tháng năm sinh lại giống hệt nhau? Chỉ nhìn mỗi giấy tờ này thôi, còn tưởng rằng bọn họ là chị em sinh đôi nữa đấy.
Ừm, có thể là cùng đăng ký hộ khẩu một lúc, làm vậy thì lúc ghi chép cũng đỡ phiền phức hơn, Kiều Nhất Liên cũng có thể tránh được những tin đồn và sự xấu hổ do thân phận con gái nuôi mang lại.
Như vậy thì, ngoại trừ những người trong thôn biết rõ mọi chuyện ra, người khác đều không biết cô ta là con gái nuôi.
Đúng là yêu thương con gái nuôi thật đấy, tốn biết bao nhiêu công sức như vậy.
Trái tim Kiều Nhất Liên thắt lại, nhào qua giật lại sổ hộ khẩu: Cô muốn làm gì?
Liên Kiều không đề phòng, bị cô ta giật mất sổ, lập tức nổi giận nói: Trả lại cho tôi.
Kiều Nhất Liên giữ thật chặt sổ hộ khẩu, nhất quyết không chịu đưa, thứ này vô cùng quan trọng cho kế hoạch tiếp theo của cô ta.
Hai mắt của Liên Kiều hơi híp lại, cũng không giật lại nữa:
"Mẹ Nhất Liên, con muốn rời đi."
Trái tim Kiều Mỹ Hoa đau đớn, cô vẫn chưa hết giận sao?
Kiều Nhất Liên rất căng thẳng:
"Em muốn đi đâu? Có phải là em đã nghe thấy chị với mẹ nói chuyện rồi không? Em đừng hiểu lầm, chị và mẹ cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, em đừng có hở chút là bỏ nhà ra đi như thế, đến lúc đó sao có thể gả vào một nhà chồng tốt được chứ?"
Cô không thể rời khỏi thôn Điềm Thủy được, không được đi đâu hết.
Liên Kiều cười mỉa mai:
"Ở trong mắt chị, giá trị duy nhất của phụ nữ chính là gả cho người ta sao? Vậy cô còn đi học làm gì? Đừng lãng phí tiền nữa."
Em... Mí mắt Kiều Nhất Liên giật liên tục, cứ cảm thấy sẽ có chuyện gì đó khiến cô ta cảm thấy lo lắng sắp xảy ra.
Nói đến tiền, Liên Kiều mỉm cười nói:
"Còn nữa, chị nợ tôi một trăm chín mươi tệ, định bao giờ thì trả cho tôi đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!