Chương 37: (Vô Đề)

Sự chú ý của Đỗ Hành đổ dồn về phía Liên Kiều, anh ta quay người lại đối mặt với cô, khi hai người chạm mắt nhau, đều cảm thấy có chút kinh ngạc.

Liên Kiều cảm thấy người đàn ông này rất đẹp trai, mắt sắc mày ngài, ngũ quan sắc bén, ngập tràn khí thế, gương mặt lạnh lùng, thế nhưng, lại có một cảm giác quen thuộc khó có thể giải thích được.

Còn về phía Đỗ Hành, lần đầu tiên nhìn thấy cô đã cảm thấy rất thân thiết, vẻ mặt sáng ngời:

"Xin chào, tôi là Đỗ Hành."

"Tôi họ Kiều, tên Kiều Nhị Liên."

Liên Kiều không nhịn được hỏi một câu:

"Chúng ta đã từng gặp nhau chưa? Tôi trông anh có vẻ rất quen mắt."

Lý Nguyệt Dung lại cười lạnh một tiếng:

"Hừ, gì mà quen mắt chứ? Đừng nói với tôi là cô không nhận ra anh ấy, anh ấy là Đỗ Hành đấy!"

Nhà họ Kiều làm gì có ti vi, Liên Kiều chưa từng xem ti vi một lần nào, tin tức còn chẳng xem được, thảm thật đấy.

Nổi tiếng lắm sao?

Lý Nguyệt Dung khoa trương nói:

"Là một minh tinh lớn cực kỳ cực kỳ nổi tiếng, người người nhà nhà đều biết, đã từng lên Gala mừng xuân của đài truyền hình Trung ương Trung Quốc đấy, cô đang giả vờ giả vịt gì thế hả?"

"Tôi hiểu rồi, đây chính là động cơ của cô à."

Liên Kiều vừa nghe đã lập tức hiểu ra, liếc nhìn Đỗ Hành một cái:

"Ừm, anh xứng với cấp bậc tai họa đấy, chàng trai trẻ, phải giữ mình trong sạch, đừng để bị những yêu tinh đó mê hoặc che mờ mắt, bị coi thành Đường Tăng để bọn họ ăn thịt."

Giọng điệu ra vẻ bà cụ non này khiến Đỗ Hành không khỏi cảm thấy buồn cười, cô nhóc láu cá này ở đâu ra vậy?

Lý Nguyệt Dung tức giận, lại cười lạnh một tiếng nữa:

"Hừ, thủ đoạn quyến rũ đàn ông này thô tục thấp kém quá rồi đấy, tỉnh táo lại đi, đây không phải là người mà cô có thể trèo cao được đâu!"

"Từ nãy đến giờ cứ hừ liên tục, cô bị viêm phế quản đấy à?" Liên Kiều vô cùng nghiêm túc đề nghị:

"Tôi đề nghị cô nên đến bệnh viện kiểm tra cẩn thận, rất dễ có biến chứng, tình trạng ho kéo dài có thể sẽ dẫn đến bệnh lao và ung thư phổi đấy."

Cô... Lý Nguyệt Dung như muốn nổ tung, cả người đều đang run bần bật.

Đỗ Hành âm thầm đứng chắn ở trước mặt Liên Kiều:

"Cô biết chữa dị ứng sao?"

Đương nhiên rồi. Liên Kiều không chút do dự viết một đơn thuốc:

"Đi bốc thuốc đi, sắc ba bát thành một bát, uống một lần, nửa tiếng sau sẽ thấy hiệu quả."

Châu Vân tỏ ra nghi ngờ:

"Thật hay giả thế? Nhanh như vậy sao?"

Thật. Là giọng nói của Đỗ Hành:

"Tôi đảm bảo, có vấn đề thì cứ tìm tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!