Chương 36: (Vô Đề)

"Cái này các anh có thể làm được không?"

Hai anh em Trần Hướng Đông nhìn nhau, kiểu dáng này khá kỳ lạ, nhưng, chủ nhà người ta thích là được.

"Có thể, không thành vấn đề."

Liên Kiều rất vui, trực tiếp đặt đơn với bọn họ, bàn bạc giá cả ổn thỏa, còn về loại gỗ, thì để hai anh em bọn họ nghĩ cách giúp cô.

Một người thợ mộc, đương nhiên biết rõ nhất có thể nhập gỗ từ đâu.

Cô muốn đặt làm hai chiếc giường lớn, hai bộ đồ nội thất, một chiếc bàn vuông to, bốn chiếc ghế, hai chiếc bàn làm việc, còn cả giá sách nữa, tính toán một hồi, cũng có rất nhiều thứ cần phải làm đấy.

Đúng rồi, còn phải làm cả kệ để hàng trong siêu thị nhỏ nữa.

Cô đưa cho bọn họ hai trăm tệ tiền đặt cọc, còn về gỗ thì dùng loại gỗ đầu thô.

"Đây là chìa khóa, hai người cứ ở lại đây làm đồ nội thất đi, tôi phải ra ngoài mấy ngày." Phải trở về một chuyến thôi.

Hả? Hai anh em nhà họ Trần sửng sốt, vậy mà cũng được sao? Cô gái này sơ ý quá đi mất, không sợ bọn họ động tay động chân à?

Người trong nhà cô đều dạy cô như vậy sao?

Không đúng, người nhà cô đâu?

Bên ngoài xôn xao náo động:

"Cô Nhị Liên, người của huyện ZF tìm cô."

Liên Kiều đi ra cửa, một người đàn ông đeo kính gọng đen đang chống xe đạp, vẻ mặt lo lắng sốt ruột nhìn vào trong.

"Thư ký Điền? Sao lại là anh? Sao anh tìm được đến tận đây vậy?"

Thư ký Điền vô cùng sốt ruột:

"Huyện trưởng bảo tôi đến tìm cô, có tình huống khẩn cấp, mau đi thôi."

Liên Kiều không kịp hỏi thêm, cầm túi xách của mình lên, ngồi lên ghế sau xe đạp của thư ký Điền, vội vội vàng vàng rời đi.

Hàng xóm nhìn bóng lưng cô xa dần, tò mò không thôi:

"Cô Nhị Liên này rốt cuộc có lai lịch như thế nào vậy? Không ngờ lại có quen biết với Huyện trưởng."

"Còn là Huyện trưởng bảo người đến mời cô ấy qua đó nữa, ôi trời ạ, không thể ngờ được."

"Chẳng trách cô ấy lại có khí thế như vậy, vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường."

Hai anh em nhà họ Trần liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng coi như đã hiểu ra rồi, không phải là người ta sơ ý bất cẩn, mà là chẳng hề lo lắng chút nào.

Được thôi, vậy thì làm cẩn thận có tâm hơn nữa, tuyệt đối không được đắc tội người ta.

Liên Kiều vừa mới bước vào, đã phát hiện ra bầu không khí có chút kỳ lạ, nhân viên đều vô tình hoặc cố ý nhìn về phía một căn phòng, dường như còn có chút hưng phấn.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Liên Kiều đi cùng thư ký Điền vào trong một căn phòng, trong phòng có mười mấy người đang ngồi, cả nam lẫn nữ, ăn mặc trang điểm đều khác hẳn với người ở trong huyện lỵ.

Trong đó nổi bật nhất là một thiếu nữ trẻ tuổi có khuôn mặt trái xoan, trông rất đẹp, một vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết.

Chỉ là lúc này trên mặt cô ấy mần lên các nốt sưng đỏ, vẻ mặt đau đớn, muốn gãi nhưng lại không dám gãi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!