Chương 356: (Vô Đề)

Tiểu Bảo chu môi:

"Con đang ngoan ngoãn ăn cơm, ăn hai bát, nhưng cậu ta mắng con là lợn..."

Nói đến đây, cô bé do dự, lén đưa mắt nhìn anh trai.

Đại Bảo thản nhiên bổ sung:

"Sau đó bắt đầu lao vào đánh nhau. Con trai đánh con gái, đúng là không biết xấu hổ."

Gương mặt nhỏ nhắn của Thiệu Khoa đỏ lên, mẹ cậu bé cảm thấy không đúng:

"Hai đứa chúng mày hợp lại đánh hội đồng con tao?"

Trong ba đứa bé, chỉ có con cô ta là thảm nhất, trầy xước hết cả chân tay.

Tiểu Bảo chỉ có đầu tóc rối bù, về phần Đại Bảo, quần áo chỉnh tề, sáng ra ngoài thế nào, thì bây giờ vẫn là thế đó.

Đại Bảo đúng lý hợp tình vặn lại:

"Cô thử hỏi nhóc mập xem cháu có đánh cậu ta không?"

Mẹ Thiệu Khoa ngẩn ra:

"Con trai, con đừng sợ, con nói mọi người nghe xem, chúng nó đánh con thế nào."

Liên Kiều khẽ liếc mắt về phía cậu bé:

"Trẻ con phải thành thật, không thể nói dối đâu nhé."

Gương mặt Thiệu Khoa càng đỏ hơn, cậu bé chỉ Tiểu Bảo: Là cậu ta đánh con.

Mẹ cậu bé có chút bực bội, nhìn về phía Đại Bảo: Thế nó thì sao?

Cậu bé thành thật đáp:

"Cậu ta đứng một bên nhìn."

Mẹ cậu bé: ...

Con cô ta thế mà không đánh lại một cô bé? Yếu như gà!

Xấu hổ, quá xấu hổ rồi.

Cuối cùng, mọi chuyện kết thúc bằng lời xin lỗi đầy tủi thân của cậu bé.

Thẩm Kinh Mặc xin nghỉ buổi chiều, đưa hai đứa bé về nhà.

Liên Kiều ngồi ở hàng ghế sau bế hai đứa con, kiên nhẫn giáo dục chúng.

"Tiểu Bảo, hai đứa là bạn học, về sau phải ở chung hòa thuận, biết chữa?"

Tiểu Bảo ngoan ngoãn đáp:

"Vâng, con nghe lời lắm."

Lần nào cô bé cũng nói vậy, thế nhưng lúc nên đánh vẫn cứ xông lên đánh, tuyệt đối không lùi bước.

Liên Kiều vô cùng đau đầu, đứa bé này thuộc dạng có thể động thủ thì không động khẩu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!