Lúc này cô mới bừng hiểu ra nguyên nhân vì sao chị dâu hai Kỷ cứ liên tục nhằm vào nhà họ Liên. Chậc, chậc, chậc.
"Sao bảo ông ta là chính nhân quân tử cơ mà?"
Cũng không biết đã lừa bao nhiêu cô gái trẻ rồi, đồ cặn bã.
Thẩm Kinh Mặc hừ lạnh một tiếng:
"Quân tử cái rắm ý, loại người như ông ta mà cũng xứng ư?"
---
Mấy tháng sau, Liên Kiều được đưa vào bệnh viện. Người nhà họ Liên nhận được điện thoại báo tin thì đều chạy tới.
Đỗ Hành sốt ruột đến độ đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, anh ta lo lắng hỏi:
"Cha, em út sao rồi? Có ổn không?"
Liên Thủ Chính nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật, vẻ mặt ông căng thẳng:
"Vẫn đang sinh con ở trong đó."
Trái tim Đỗ Hành giật thót:
"Thẩm Kinh Mặc đâu, sao không thấy đâu?"
Liên Thủ Chính hếch cằm:
"Đang ở trong đó với em con."
Được rồi, coi như cũng đáng tin. Đỗ Hành bình tĩnh lại, lặng lẽ tìm chỗ ngồi xuống.
Vợ chồng cậu cả Liên và cậu hai Liên cũng lục tục chạy tới, cả gia đình đứng chờ bên ngoài phòng phẫu thuật. Thời gian dần trôi, lòng mọi người đều trở nên bất an, họ đều biết y thuật, biết phụ nữ sinh con rất nguy hiểm, như thể đã bước nửa chân vào quỷ môn quan.
"Sao vẫn chưa ra? Rốt cuộc tình hình sao rồi? Bên trong chẳng có chút âm thanh nào cả."
Ít nhất cũng phải khóc hay kêu một tiếng đi chứ.
"Em gái sẽ không sao chứ?"
Cậu cả Liên tức giận quát:
"Nói linh tinh gì đấy? Chắc chắn con bé sẽ không sao, em gái chúng ta lợi hại biết bao, sinh con không làm khó được con bé đâu."
Khóe miệng Kỷ Duyệt Nhiên giật giật, logic gì thế này? Bị dọa đến choáng váng rồi đúng không?
Đỗ Hành đợi nửa ngày trời, đợi đến sốt cả ruột:
"Chi bằng chúng ta đoán xem đứa bé là trai hay gái đi? Có muốn cược không?"
Gái.
Trai.
Liên Thủ Chính có chút không nỡ nhìn:
"Mấy đứa nhàm chán thật đấy."
Ông vừa dứt lời, bên trong đột nhiên vang lên tiếng khóc thét của trẻ con, khiến tất cả mọi người ngẩn ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!