Chương 352: (Vô Đề)

Chị dâu hai Kỷ vừa tức vừa sốt ruột:

"Tôi không phá thai. Liên Kiều, cô nói vậy là hủy hoại thanh danh của tôi, tôi muốn cô xin lỗi."

"Được thôi, nhưng điều kiện là cô cùng tôi đến bệnh viện, để bác sĩ cấp một tờ giấy chứng nhận cô chưa từng phá thai. Những chuyện thế này, không thể giấu được ánh mắt của bác sĩ chúng tôi đâu."

Vẻ mặt Liên Kiều thờ ơ:

"Mà tôi, là bác sĩ hàng đầu, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết được tình trạng thể chất của một người, thật ra, cô đã phá thai từ bốn năm trước rồi, sao không chịu điều trị cho tốt cơ chứ?"

Người nhà họ Kỷ bối rối không thôi, cậu hai Kỷ vừa kết hôn ba năm trước, hàng năm anh ta đều ở trong quân đội, rất ít khi về nhà.

Vậy câu hỏi đặt ra ở đây là cái thai mà chị dâu hai Kỷ phá là của ai?

Sắc mặt cậu hai Kỷ đỏ bừng, toàn thân tức đến độ run rẩy, rõ ràng cái thai đó không phải của anh ta.

Trong lòng chị dâu hai Kỷ lạnh ngắt, trong mắt hiện lên sự sợ hãi, sao người này lại có thể nhìn thấu bí mật của người khác vậy?

Tôi không có...

Liên Thủ Chính khẽ hắng giọng:

"Liên Kiều, con chú ý trường hợp một chút, hôm nay là ngày hai bên gia đình gặp mặt."

Thoạt nghe như đang trách móc con gái, thế nhưng trong giọng điệu lại chẳng có chút ý trách móc nào.

Trong lòng ông còn đang khinh bỉ chị dâu hai Kỷ đây. Bản thân có vấn đề thì nên trốn vào một góc, không nên nhảy ra gây sự, cô ta đã nhảy ra rồi, không xử cô ta thì xử ai.

Chẳng biết điều gì cả.

Liên Kiều cười lớn:

"Anh cả, em xin lỗi, gần đây em thường bị mất kiểm soát, khả năng nhẫn nhịn hơi kém."

Khóe miệng người nhà họ Liên giật giật, gì mà khả năng nhẫn nhịn? Cô có ư?

Trước nay cô luôn nóng nảy, không chấp nhận bị xúc phạm. Ai dám tát cô một cái, cô sẽ lập tức làm nổ đầu chó của đối phương, tuyệt đối không để qua đêm.

Đương nhiên, cô sẽ không chủ động gây sự, cô chê phiền.

Gương mặt Thẩm Kinh Mặc tràn ngập ý cười:

"Anh cả, anh đừng trách cô ấy, phụ nữ mang thai đều vậy cả..."

Giọng điệu khoe khoang đó là sao?

Đôi mắt cậu cả Liên trợn tròn lên:

"Em nói gì? Em gái, em có thai rồi à? Bao lâu rồi?"

Đỗ Hành mừng rỡ như điên:

"Chúng ta sắp có cháu ngoại trai rồi ư? A a, tốt quá đi mất, anh thích cháu trai, đến lúc đó anh sẽ đưa nó đi chơi khắp nơi."

Đôi mắt cậu hai Liên cũng sáng rực:

"Anh lại thích cháu gái, trắng trắng mềm mềm, cười rộ lên giống thiên thần nhỏ. Anh có thể tài trợ cho con bé quần áo và giày dép suốt đời."

Khóe miệng Thẩm Kinh Mặc giật giật:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!