Bước ra khỏi bệnh viện, bầu trời đen kịt bên ngoài đang bay lất phất những bông tuyết nhỏ, những tinh thể băng trắng rơi xuống mặt đất, chưa đầy hai giây đã tan biến không còn dấu vết.
Hàng loạt đèn đường trong bệnh viện chiếu sáng rõ mồn một những bông tuyết đang lơ lửng trong không khí.
Bạch Thủy Kim mím chặt môi, lúng túng đưa tay chạm nhẹ vào mũi của mình.
Tuyết đột nhiên rơi, có lẽ ông trời cũng cảm thấy Vương Hoàn Tu bị oan đi.
Trong tay Bạch Thủy Kim cầm một túi nilon, bên trong đựng nẹp dự phòng và một số thuốc bôi vết thương của Vương Hoàn Tu.
Hai người bước ra khỏi bệnh viện, người tài xế vẫn đang chờ đợi bên ngoài lập tức lái xe đến lề đường, xuống từ ghế lái để mở cửa xe cho hai người.
Bạch Thủy Kim nói lời cảm ơn rồi cúi người chui vào trong xe. Lúc này Vương Hoàn Tu đã ngồi xuống ở phía bên kia, giữa hai người là một hộp tỳ tay ở giữa, sau khi lên xe, hắn nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
Bên trong xe không bật đèn nên khá tối tăm, cảm giác tự trách của Bạch Thủy Kim càng được khuếch đại vô hạn trong không gian kín.
"Chồng yêu ca ca ơi."
Cậu ngồi ở đó, vì chiều cao không cao, thân hình mảnh khảnh nhỏ nhắn, mặc áo lông vũ trông như một chú chuột nhỏ được bọc trong một chiếc chăn bông dày.
Trước đây cậu cũng từng mơ ước, nếu ăn uống đầy đủ, chắc chắn cậu sẽ cao hơn 1m8, kết quả là cả đời này vẫn chỉ cao vỏn vẹn 1m76.
Không có thứ gì hoàn toàn thuộc về cậu, chỉ có chiều cao 1m76 thiếu 4cm để đạt 1m80 luôn đồng hành cùng cậu.
Vì Vương Hoàn Tu bị thương nên khi ra khỏi nhà rất vội vàng, Bạch Thủy Kim chỉ kịp khoác thêm chiếc áo lông vũ bên ngoài bộ đồ ngủ, bây giờ chân vẫn đi đôi dép lê bông trắng ở nhà.
Đôi chân đi tất trắng của cậu cọ cọ trong đôi dép.
Vương Hoàn Tu không mở mắt: "Chuyện gì?"
Giọng điệu lạnh nhạt.
Bạch Thủy Kim lên tiếng, giọng rầu rĩ bảo: "Sau này anh còn xem tivi cùng em nữa không?"
Vào lúc này đây, Bạch Thủy Kim vẫn còn nhớ đến cái tivi cũ kỹ của cậu.
Vương Hoàn Tu không nói gì.
Im lặng là cây cầu Khang Kiều* đêm nay.
(*) Ý chỉ "Im lặng là vàng".
Chỉ có tiếng cần gạt nước trên kính chắn gió đang lắc qua lắc lại không ngừng là động tĩnh duy nhất.
Tuy nhiên, đối phương càng không trả lời khiến cho nội tâm của Bạch Thủy Kim càng thêm dày vò, giống như cả người bị ném vào một cái nồi lớn đầy nước, trơ mắt nhìn người ta nhóm lửa thêm củi bên dưới.
Bạch Thủy Kim ôm đầu, cậu sắp bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.
"Chồng yêu ca ca ơi, sau này anh còn ở bên em nữa không?" Bạch Thủy Kim lại không cam lòng hỏi thêm một lần nữa, cúi đầu: "Em không muốn xem tivi một mình đâu."
Mái tóc bảy sắc cầu vồng bỗng chốc trở nên ảm đạm.
Vương Hoàn Tu nhíu mày.
Thật phiền phức.
Giọng nói đáng thương lại mang theo ý cầu xin, khiến người tài xế đang lái xe phía trước cũng phải rùng mình. Không trách được ông chủ tay bị gãy xương mà vẫn không đụng đến một ngón tay của cậu nhóc lùn này.
Đổi lại là ai, ai nỡ chứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!