Vương Hoàn Tu chán nản nhìn Bạch Thủy Kim, cậu quay lưng về phía hắn, nửa ngày rồi đối phương cũng chẳng thốt ra được lời nào.
"Sao không nói gì?"
Bạch Thủy Kim quay đầu lại, đôi mắt long lanh nhìn hắn đầy vẻ rối rắm: "Chồng yêu ca ca à, hay là anh đừng hỏi nữa, như vậy không tốt lắm."
"Không tốt chỗ nào?"
Đương nhiên là không tốt cho hắn rồi. Nhưng Bạch Thủy Kim không dám nói, cậu chỉ là một sinh viên đại học háo sắc thích ngắm trai đẹp mà thôi, chứ nào có ý định làm hại ai.
Nếu để Vương Hoàn Tu biết được biệt danh cậu đặt cho mấy nam diễn viên kia thì không tốt cho hắn, mà càng không tốt cho cậu, người duy nhất được lợi có lẽ chỉ là đám cá mập ngoài biển khơi, có thêm được miếng ngon mà thôi.
Cậu giữ cho mình một trái tim thiện lương, định lấp liếm cho qua chuyện: "Chồng yêu ơi, mình xem hoạt hình đi anh, hoạt hình xem cũng hay lắm."
Cậu cầm điều khiển định chuyển kênh.
Vương Hoàn Tu lại chẳng nghe, hỏi: "Người này tên gì?"
Bạch Thủy Kim thấy một ngón tay thon dài chỉ vào nam chính trên TV.
"Phương Nam…"
"Ừm?"
"…" Bạch Thủy Kim lí nhí: "Chồng."
"Nói gì? Không nghe rõ."
Bảo cậu nói to lên kìa.
Bạch Thủy Kim hít sâu một hơi, nghiêm túc như lúc thi kiểm tra tiếng Phổ thông cấp độ hai, từ cổ họng phát ra âm thanh bi thương: "Chồng ộp pa."
"Còn người kia?" Đầu ngón tay di chuyển sang một khuôn mặt khác.
Bạch Thủy Kim vò vạt áo: "Cũng là chồng ộp pa."
"Người kia nữa."
"Vẫn là chồng ộp pa."
"…"
Xung quanh chìm vào im lặng, tiếp theo là một tiếng cười lạnh đến rợn người.
"Chồng em cũng nhiều thật đấy."
Bạch Thủy Kim nịnh nọt cười với hắn: "Đa đa ích thiện mà." (*)
Đa đa ích thiện: Càng nhiều càng tốt/ Nhiều thì càng có lợi.
"Vậy sao?"
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Vương Hoàn Tu, Bạch Thủy Kim nổi hết da gà, vội vàng lắc đầu.
Cứ coi như em chưa nói gì đi.
Để bảo toàn tính mạng của mình, Bạch Thủy Kim nhất định phải biện hộ cho mình: "Chồng yêu ca ca à, anh từng nghe câu này chưa?"
"Câu gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!