Chương 47: (Vô Đề)

"Chồng yêu, sao anh không nói gì vậy?"

Mặt Vương Hoàn Tu bị đùi cậu bọc lấy, căn bản không thể mở miệng được. Bạch Thủy Kim cúi đầu nhìn anh một cái, rồi mới hơi nới lỏng chân đang khép lại.

"Bây giờ có thể nói rồi đó."

Trong lời nói ẩn chứa sự mong đợi, muốn được khen ngợi.

Người đàn ông trầm giọng "ừm" một tiếng.

Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, nhưng nghĩ đến hơn một giờ trước, Bạch Thủy Kim cũng cưỡi trên cổ người mẫu nam như vậy.

Tim Vương Hoàn Tu gần như ngừng đập.

Bạch Thủy Kim cũng không thân mật như thế này, mà chỉ cưỡi trên cổ người mẫu nam một cách đúng mực, chẳng làm gì cả, nhưng cũng không ngăn được cơn tức giận của Vương Hoàn Tu.

Bất kỳ ai nhìn thấy người mình thích cưỡi trên cổ người mẫu nam, chắc cũng không cười nổi.

Anh không phải người nhỏ nhen, nhưng cũng không phóng khoáng đến mức đó, lòng chiếm hữu là bản năng của con người.

Vương Hoàn Tu biết rõ mình muốn gì, 14 tuổi được đưa về nhà họ Vương, anh đã biết cuối cùng mình muốn đạt được cái gì. Anh muốn nắm quyền, mọi thứ đều do anh quyết định và  không ai có thể thao túng anh, thao túng Vương Mộc Quang và Vương Trân Châu.

Bây giờ đối với Bạch Thủy Kim, anh cũng biết rõ mình muốn gì.

Anh muốn Bạch Thủy Kim thích anh.

Tuy nhiên dù đối phương đã nói thích anh rất nhiều lần, ngày nào cũng nhắc đến anh, Vương Hoàn Tu chợt nhận ra điều gì đó không ổn.

Anh cũng thích Bạch Thủy Kim, không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt anh luôn vô tình dõi theo Bạch Thủy Kim, lúc rảnh rỗi không còn xem tin tức hay báo cáo nữa mà chuyển sang xem những bức ảnh và tin nhắn mà Bạch Thủy Kim thỉnh thoảng gửi cho anh.

Đôi khi anh bất giác cầm điện thoại lên, xem đối phương có gửi tin nhắn mới cho anh không.

Anh thích Bạch Thủy Kim, là sự thích dựa trên tình yêu, còn sự thích của Bạch Thủy Kim dành cho anh thể hiện nhiều hơn ở miệng và một điểm nào đó mà anh không hiểu.

Điểm đó chính là, bất kể làm hành động thân mật gì, chỉ cần Bạch Thủy Kim muốn, với tiền đề là Bạch Thủy Kim chủ động, cậu đều không ngại ngùng với anh.

Trước đó xem vết muỗi đốt trên mông, đối phương ban đầu còn do dự sau đó trực tiếp buông xuôi muốn cho anh xem, mới đây cưỡi trên người anh cũng hào hứng phấn khích duy chỉ không có ngại ngùng.

Dù anh là sinh viên xuất sắc có học vấn cao, cũng không hiểu nổi tâm lý của Bạch Thủy Kim, đối phương đối với anh như một mê cung phủ đầy dây leo xanh, không tìm được lối ra nhưng phía trước luôn có đường đi.

Anh không biết Bạch Thủy Kim có thật sự thích anh như miệng nói hay không.

Thích anh nhưng không ngại ngùng, không thích nhưng lại thích tiếp xúc thân thể với anh.

Bạch Thủy Kim thấy phản ứng của người đàn ông bình thường, nhìn ra được tâm trạng phức tạp của Vương Hoàn Tu, cậu dựa vào ý thức tinh thần còn sót lại, phân tích ra tâm trạng hiện tại của Vương Hoàn Tu.

Không vui.

Làm sao có thể như vậy được, xa cách mấy ngày, gặp lại ở nước ngoài Bạch Thủy Kim vẫn rất vui.

Cậu không còn dùng chân kẹp Vương Hoàn Tu nữa, mà nâng một bên đùi lên áp vào má anh, giống như bình thường cậu thường ghé đầu vào mặt anh vậy.

Mông xoay xoay trên vai cổ anh: "Chồng yêu, em muốn xuống."

Vương Hoàn Tu giữ chặt cậu, để Bạch Thủy Kim có điểm tựa trên người anh, đợi đối phương một chân đứng vững trên giường mới buông tay ra.

Bạch Thủy Kim hạ cánh an toàn: "Chồng yêu, anh đợi em nhé."

Trên giường chưa kịp yên ổn mấy giây, cậu đã nhảy xuống giường chạy về phía vali của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!