Chương 45: (Vô Đề)

Ba chữ cái khác biệt chẳng lớn lao gì.

Vương Hoàn Tu đặt điện thoại xuống: "Cậu tên là Trần Tập à?"

Trần Tập đứng nghiêm chỉnh, tay dán sát vào đường may quần: "Vâng ạ! Thưa Vương tổng!"

"Năng lực không tồi."

"Đó là nhờ Vương tổng chỉ dạy ạ."

Trần Tập nịnh bợ đến mức nghe rõ mồn một, tiếng kèn tăng lương đã vang lên trên đầu cậu ấy, hai thiên thần nhỏ – một người rải hoa, một người công bố trong thế giới tinh thần của cậu ấy.

[Chúc mừng chủ nhân Trần Tập đã thành công nịnh bợ Vương tổng sau một năm ba tháng làm việc, tiết kiệm được hai mươi năm đường vòng.]

Cậu ấy là một sinh viên ưu tú vừa du học về nước, có cốt cách kiêu hãnh, không nhiều, vừa đủ để không bị gãy xương.

Kẻ biết thời thế mới là anh hùng, mặt mũi gì đó chẳng quan trọng ở nơi làm việc, chỉ quan trọng trong miệng mấy bà già ở đầu làng thôi.

Ở đây không có mấy bà già đầu làng, Trần Tập không chút do dự từ bỏ bản ngã, quyết tâm trở thành tay sai số một bên cạnh Vương Hoàn Tu.

Nếu tự mình chăm chỉ làm việc thì có khi phải mất vài năm mới mua được nhà ở thành phố lớn tấc đất tấc vàng này, nhưng chỉ cần khéo léo nịnh bợ Vương Hoàn Tu, tất cả những thứ đó đều có thể dễ dàng đạt được.

Hừ, nói không chừng còn có thể chọn lựa nhà cửa nữa chứ.

Đối với người có hoàn cảnh như Vương Hoàn Tu, một trăm vạn trong mắt anh ta cũng chẳng đáng là bao.

"Cậu có visa các nước châu Âu không?"

"Có ạ, thưa Vương tổng."

"Ngày kia cần đi công tác."

Bóng đèn trên đầu Trần Tập sáng lên, Vương Hoàn Tu chưa nói hết câu thì cậu ấy đã hiểu rồi, vừa mới nịnh bợ xong đã có cơ hội tốt được đi công tác cùng.

Cậu ấy nhất định sẽ hầu hạ trước ngựa sau.

"Ra ngoài đi."

"Vâng, Vương tổng có việc gì cứ gọi tôi ạ."

Trần Tập rời đi với vẻ mặt vô cảm, nhưng vừa ra khỏi văn phòng, nụ cười trên mặt cậu ấy suýt nữa thì nở toét ra.

Trợ lý tổng thấy cậu ấy có vẻ đắc ý như vậy, bèn đi qua hỏi: "Làm gì mà cười toe toét thế?"

Trần Tập thu lại nụ cười: "Anh nói chuyện cẩn thận chút đi."

"Hỏi cậu, cười cái gì thế?"

"Vài ngày nữa Vương tổng đi công tác, bảo sẽ dẫn tôi đi cùng."

Trần Tập vào công ty hơn một năm, nhưng ở phòng thư ký lại là người mới chính hiệu, những nhân viên khác đều có kinh nghiệm làm việc trên ba năm.

Trợ lý tổng cũng không ngoại lệ, anh ấy theo Vương Hoàn Tu lâu nhất.

"Dẫn cậu đi á?"

Vương Hoàn Tu đi công tác thường dẫn theo những người cũ, Trần Tập còn chưa đi lần nào.

Ai ngờ lần đầu tiên đi lại được đi nước ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!