Chương 44: (Vô Đề)

Sau khi xem xong đoạn video, trái tim Bạch Thủy Kim như bay theo tiếng gọi nước ngoài.

Hóa ra trên thế giới này còn có những thứ tuyệt vời như vậy, ánh mắt cậu sáng rực lên: "Chú nhỏ à, có những thứ hay ho thế này sao không nói sớm?"

Khiến cậu phải khóc đến nỗi nước mắt chảy ra từ miệng luôn rồi.

Vương Mộc Quang không nói lời nào.

May mà anh cả hiện không có ở đây, nếu anh ấy biết cậu cho Bạch Thủy Kim xem những thứ này, có khi mảnh đất mà anh ấy mới mua ở phía đông thành phố sẽ bị chuyển thành nơi chôn cất cậu ấy mất.

Vương Mộc Quang nhắm mắt lại với vẻ mặt thản nhiên chấp nhận số phận. Cậu ấy thực sự không biết nói gì với Bạch Thủy Kim nữa, cũng coi như đã làm hết sức trong tình bạn sâu đậm này rồi.

Chỉ là nếu sau này anh cả phát hiện ra, cậu ấy phải làm sao đây?

Vương Mộc Quang không dám nghĩ tiếp, giờ chỉ có thể nói một câu như đã nhìn thấu cuộc đời: "Làm đúng việc vào đúng thời điểm."

Bạch Thủy Kim: "Vậy bây giờ có thể chuyển sang bộ phim truyền hình có Thẩm Hạc đóng không? Tôi cũng muốn xem anh ấy."

Lúc này trên TV đang chiếu phim của Vương Mộc Quang.

"…"

Sau khi xem TV xong, Bạch Thủy Kim lại ăn thêm ít hoa quả rồi ôm điện thoại lên lầu. Trên màn hình điện thoại đang phát video của Magic Show. Mỗi buổi biểu diễn đều có ekip quay phim chuyên nghiệp, cũng không cấm khán giả quay phim nên trên mạng có rất nhiều video, xem mãi không hết.

Cậu nằm trên giường lớn chăm chú xem, như thể đang ngồi trong phòng thi đại học đọc đề vậy. Trong video còn có cả những khán giả được nghệ sĩ bế lên sân khấu nữa.

!

Hóa ra còn có thể tương tác như vậy.

Qua màn hình, Bạch Thủy Kim nằm trên giường lớn sốt ruột đến mức xoay vòng vòng.

Hôm nay vừa mới đàm phán xong mảnh đất ở phía đông thành phố ký kết hợp đồng, dự án đã được chốt, công việc sau này sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Vương Hoàn Tu làm việc đến 9 giờ tối, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay trái thấy đã đến lúc về rồi.

Trước đây nếu có công việc quan trọng, tầng 18 của tòa nhà sẽ sáng đèn suốt đêm.

Nhưng bây giờ khác rồi, ở nhà có người đang đợi anh về, năm nay ở nhà không chỉ có quản gia và đám người hầu nữa.

Vương Mộc Quang và Vương Trân Châu đã chuyển về từ nhà ông ngoại, ở nhà còn có cả Bạch Thủy Kim nữa.

Bàn tay với năm ngón thon dài đẹp đẽ đậy nắp bút máy lại, từ tòa nhà cao tầng nhìn xuống bên ngoài, đèn sáng rực rỡ, bên dưới là những ánh đèn dày đặc không ngừng, như một bầu trời sao khác trên mặt đất vậy.

Vương Hoàn Tu đứng dậy đi đến giá treo áo mặc áo khoác vào, làm việc cả ngày nhưng anh không hề cảm thấy mệt mỏi, so với công việc trước đây thì hôm nay có thể coi là ít ỏi.

Anh vẫn còn đủ sức để thức trắng đêm đến sáng mai, nhưng không còn lý do để làm vậy nữa, anh còn có việc khác đang chờ anh về nhà để làm.

Anh đã có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của Bạch Thủy Kim khi nhìn thấy anh rồi.

Chắc hẳn em ấy sẽ rất thích mấy bộ quần áo mới anh mua.

Vương Hoàn Tu đi thang máy xuống tầng hầm đỗ xe, chiếc điện thoại trong túi rung lên.

Lấy điện thoại ra, là một tin nhắn từ Bạch Thủy Kim.

Anh đã quen với việc Bạch Thủy Kim không quan tâm thời gian mà nhắn tin cho anh, em ấy như một cây bồ công anh đột nhiên xông vào cuộc sống của anh vậy, đi đến đâu em ấy cũng có thể bay đến chỗ anh.

Có lẽ thấy anh vẫn còn làm việc muộn như vậy nên mới gửi tin nhắn hỏi thăm, trước tiên sẽ nói xót xa cho anh, sau đó hỏi anh có thể về ngay bây giờ hoặc về sớm hơn không, không muốn anh làm việc quá khuya.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!