Ánh mắt Vương Hoàn Tu bỗng đờ đẫn, đây là lần đầu tiên anh thấy đối phương để lộ biểu cảm như vậy trước mặt mình.
Trong ký ức của anh, Bạch Thủy Kim ngày nào cũng treo trên môi nụ cười đáng yêu, như một chú cừu non bé nhỏ, chỉ cần nhìn thấy anh là tự động nở nụ cười rạng rỡ.
Bàn tay Vương Hoàn Tu đặt trên tấm ga trải giường trắng tinh, không biết mình đã làm sai điều gì khiến Bạch Thủy Kim có sự thay đổi tâm trạng như vậy.
Anh không khỏi suy nghĩ, biểu cảm khi anh suy tư cũng giống hệt lúc làm việc, lạnh lùng băng giá, một bộ dạng cao ngạo không muốn ai đến gần, chẳng thèm để ý đến ai, dường như chỉ cần nói với anh một câu thôi cũng phải nhìn sắc mặt anh đã.
Đẹp trai, tính cách biến thái, độc mồm độc miệng, thân hình chuẩn mực mà còn chẳng thèm để ý đến ai.
Bạch Thủy Kim mím môi, sau này sẽ tiện nghi cho ai đây nhỉ?
Vừa nghĩ đến việc không thể tiện nghi cho anh, Bạch Thủy Kim liền sốt ruột đến gãi mông.
Cậu suy nghĩ, Vương Hoàn Tu có lẽ cũng chẳng có cảm giác gì với cậu. Trân Châu đã nói với cậu vài lần rồi, bảo rằng ngoại hình của cậu chính là hình mẫu lý tưởng của Vương Hoàn Tu.
Hình mẫu lý tưởng ngay trước mắt, chắc chắn sẽ có chút rung động chứ, cậu cúi đầu nghĩ, dù tính cách không phải kiểu mình thích, nhưng chỉ cần nhìn bề ngoài thôi cũng sẽ có chút rung động và bao dung mà.
Nhưng nhớ lại quá khứ, có vẻ như chồng yêu vẫn luôn không thích cậu lắm, không muốn để cậu làm phiền, cũng chẳng thích nói chuyện với cậu, thậm chí còn bảo cậu quấn người.
Nếu thích một người, chắc chắn sẽ có vô vàn điều để nói và làm không hết, hận không thể dính lấy nhau mọi lúc mọi nơi, vậy mà trong mắt Vương Hoàn Tu chỉ có công việc.
Cho nên…
Bạch Thủy Kim ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt oán hận.
Chồng yêu căn bản chẳng thích cậu chút nào.
Nhận ra điểm này khiến Bạch Thủy Kim vừa tức giận vừa buồn bã trong lòng.
Vương Hoàn Tu bị cậu nhìn đến nghẹn họng, đang định xoay người đi, kết quả vừa mới xoay qua thì Bạch Thủy Kim đã nhân lúc anh xoay người mà nhanh chóng bò sang phía đối diện.
"…"
Vồ hụt.
Tiệm thuốc nhỏ của Bạch Thủy Kim đã đóng cửa, ban đầu khi mở cửa còn hứng thú dạt dào, đến lúc đóng cửa trạng thái lại thay đổi một trăm tám mươi độ, như cây non bị sương đánh, như đất khô nứt nẻ, như bồ công anh đã bay hết hạt.
Tâm trạng khác một trời một vực.
Cậu cúi đầu thu dọn hộp thuốc gọn gàng, đặt lên đầu giường.
"Em đã bôi thuốc xong, em đi ngủ đây." Do e ngại thiết lập nhân vật phản diện của đối phương, Bạch Thủy Kim lại nói thêm một câu: "Chúc ngủ ngon."
Sau đó liền cuộn mình trong chăn nằm sấp xuống giường, quay lưng về phía anh, toàn thân toát ra bầu không khí "em rất đau lòng, em rất buồn, em rất thất vọng".
Từ lúc bắt đầu bôi thuốc, đối phương đã bắt đầu trở nên không bình thường, áo ngủ của Vương Hoàn Tu chất đống ở trên eo. Bình thường khi hai người cùng nghỉ ngơi trong một phòng, Bạch Thủy Kim tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống như bây giờ.
Nằm co ro một mình tuyệt đối không nằm trong lựa chọn của Bạch Thủy Kim, trong tình huống bình thường, sau khi bôi thuốc xong cho anh, cậu sẽ nói với anh rằng trong phòng lạnh, sau đó hai người sẽ tự nhiên nằm sát vào nhau, tay cậu đặt lên cơ bụng của anh, chân cậu gác lên chân của anh.
Đó mới là quy trình đúng đắn.
Vương Hoàn Tu ngồi bên mép giường, vị tổng tài nói một là một trên thương trường, lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác ngồi trên đống lửa trong phòng của mình, trên giường của mình.
Anh không biết tại sao Bạch Thủy Kim lại tức giận, anh tập gym cũng chưa bao giờ lười biếng cả.
Vương Hoàn Tu không phải là người hay suy đoán lung tung, trong thế giới của anh cũng không có từ này.
Sau khi thuốc bôi ở phía sau khô, anh kéo áo ngủ ra khỏi người ném sang một bên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!