Chương 41: (Vô Đề)

Cú đánh này khiến răng hàm của Bạch Thủy Kim run lên ba lần, nhưng chiếc gậy trong tay vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ, chất lượng quả thực không phải dạng vừa.

Cậu mím chặt môi, nghiến răng ken két, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.

Không sao, không sao mà.

Trong lòng cậu chỉ muốn ôm chân ngồi trên mái nhà cũ họ Vương mà gào thét trong đau đớn.

Nhưng nếu biểu lộ nỗi đau ra ngoài thì cậu đã thua rồi. Bây giờ là lúc thể hiện khí phách và bản lĩnh đàn ông, dù chân có gãy xương đi nữa, cậu cũng không nhíu mày lấy một cái.

"Đưa đây."

Một giọng nói vang lên từ phía trên đầu, chỉ thấy một bàn tay to lớn giật lấy cây gậy từ tay Bạch Thủy Kim.

Vương Mộc Quang ném cho cậu một cái nhìn, ý bảo: Này bé lùn, nhìn cho kỹ đây, để chú dạy cậu thế nào là sức mạnh.

Cậu ấy nâng đầu gối lên, rồi đập mạnh cây gậy xuống.

Double kill.

Đôi môi Vương Mộc Quang lập tức căng thành một đường thẳng, khi hạ đầu gối xuống, cả người cậu ấy không kiểm soát được mà nghiêng ngả về một bên.

Cậu ấy bây giờ có hơi khác so với lúc nãy, nhưng cây gậy vẫn y nguyên như cũ.

Trong giây lát, căn phòng bỗng tràn ngập một bầu không khí kỳ quặc và xấu hổ.

Cuối cùng, Vương Trân Châu xông tới, nâng lên rồi bẻ gãy, cuối cùng cũng đập vỡ cây gậy thành hai mảnh.

Bạch Thủy Kim:…

Vương Mộc Quang:…

Việc này khiến hai người họ trông như những chú chó con yếu ớt.

Trong ba anh em, người duy nhất được ông Vương yêu chiều hơn cả chính là Vương Trân Châu, nhưng nếu bắt cô phải lựa chọn giữa Vương Hoàn Tu và ông nội, cô sẽ không chút do dự mà chọn anh cả của mình.

Cô biết ông nội đối xử tốt với mình, nên vẫn giữ thái độ tôn trọng đối với người lớn tuổi: "Ông à, sau này ông đừng như vậy nữa."

Ông Vương nhìn Vương Hoàn Tu, giọng nói đầy tức giận: "Nếu ông không đối xử với nó như vậy, liệu nó có được như ngày hôm nay không?"

"Cháu tự hỏi xem, ai là người đã bồi dưỡng nó trở nên xuất sắc như vậy? Là cha mẹ các cháu đã sớm qua đời, hay chính là ông!" Ông Vương chỉ vào Vương Hoàn Tu: "Các người có biết tính cách của nó hồi nhỏ lưu manh vô lại đến mức nào không? Không cần người khác, chính nó cũng có thể gây ra tai họa."

Nếu ông không làm vậy thì làm sao quản được nó?

Lẽ nào ông khổ tâm bồi dưỡng Vương Hoàn Tu, vậy mà ông còn sai sao? Khả năng hiện tại của nó chẳng phải do ông từng bước rèn giũa ra hay sao? Sai thì phải phạt, có gì không đúng chứ?

Vương Hoàn Tu khó kiểm soát, chỉ có đưa nó đến đây, đưa nó đến trước mặt cha mẹ nó, nó mới có thể ngoan ngoãn.

Cha mẹ bọn họ chết không tìm thấy thi thể, ngay cả bia mộ cũng trống rỗng, hai bài vị ở đây vô hình chung trở thành hiện thân của cha mẹ họ.

Đối với Vương Hoàn Tu khi đó mới chỉ 14 tuổi, đây chính là cha mẹ anh. Anh cảm thấy có lỗi với cha mẹ, giống như lời ông Vương nói, nếu không phải vì đến xem trận đấu của anh ở nước ngoài, hai người đã không gặp chuyện.

Em trai và em gái cũng có thể lớn lên hạnh phúc như trước kia, cái chết của cha mẹ đè nặng lên đầu anh, chưa một ngày anh nguôi ngoai.

Anh cũng không chăm sóc tốt cho em trai em gái, tình cảm anh em cũng có khoảng cách.

Anh nắm quyền lực trong tay, nhưng lại như chẳng làm được gì, cuộc sống thuở nhỏ anh cũng chẳng nắm giữ được điều gì.

Ông nội nói không sai, Vương Hoàn Tu cũng hiểu rõ ông nội thiên vị, nhưng quả thật đã bồi dưỡng anh, vì vậy trong gia đình này, anh sẽ cho ông nội – một bậc trưởng bối – sự tôn trọng xứng đáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!