Chương 40: (Vô Đề)

Lưu ý: Chương này mình sẽ bắt đầu đổi ngôi thứ ba cũng như cách xưng hô của một số nhân vật nha.

Vương Hoàn Tu ngôi thứ ba từ hắn -> anh

Vương Mộc Quang ngôi thứ ba từ cậu ta -> cậu ấy

Vương Vọng ngôi thứ ba sẽ sử dụng thêm "ông ta" nếu như có xuất hiện ông nội Vương thì sẽ dùng ngôi thứ ba là "chú ta" như cũ để phân biệt.

Trần Kiêu (vợ Vương Vọng) ngôi thứ ba sẽ sử dụng từ chị ta -> bà ta

Xưng hô giữa Vương Hoàn Tu và Bạch Thủy Kim sẽ có thay đổi từ tôi – cậu thành tôi – em.

Xưng hô giữa Vương Mộc Châu và Bạch Thủy Kim sẽ có thay đổi từ tôi – anh thành em – anh.

– —

Vương Trân Châu nhìn Bạch Thủy Kim đang bị vây quanh bởi một đám con gái, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

Chuyện gì thế này, cô mới đi thay đồ một lát, ra ngoài thì thấy anh ấy đã trở thành vạn người mê rồi.

Cô bước đến bên cạnh Vương Hoàn Tu định hỏi cho ra nhẽ, liếc mắt nhìn qua.

Tệ quá, sắc mặt của anh trai cô trông thật kỳ lạ.

Mặc dù biểu cảm của Vương Hoàn Tu không thay đổi nhiều, cảm xúc cũng chưa từng quá mãnh liệt, nhưng vẻ mặt lúc này và ánh mắt thường ngày nhìn người khác một cách bình thường hoàn toàn khác nhau.

Trong đôi con ngươi đen như hắc diệp thạch ấy toát ra một sự bực bội khó tả, như muốn nghiền nát mọi thứ.

Trông giống như đang nói "phiền chết đi được".

Vương Trân Châu lắc đầu, anh trai cô không thể nói những lời như vậy được.

Lúc này Vương Mộc Quang xuất hiện phía sau cô: "Vị tiểu thư này, thật là xinh đ… Á! Đệch!"

Đối phương đột ngột xuất hiện phía sau, Vương Trân Châu theo phản xạ có điều kiện, một cú thúc khuỷu tay đập vào bụng Vương Mộc Quang.

Động tác nhanh nhẹn, phản ứng nhạy bén, thậm chí cú thúc khuỷu tay còn tạo ra một cơn gió nhẹ trong không khí.

Vương Mộc Quang lập tức toát mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt điển trai vốn luôn kiểm soát biểu cảm tốt giờ nhăn nhúm lại, nếu không phải vì có người ở đây, nếu không phải vì hình tượng, bây giờ cậu ấy hận không thể nằm lăn ra đất vừa lăn vừa gào thét.

"Em gái… sao em lại nhẫn tâm như vậy." Cậu ấy thấy Trân Châu thay đồ xong đi ra, chỉ muốn đến khen vài câu để cô bé vui vẻ hơn.

Dù sao, ai mà chẳng thích được một anh chàng cao ráo đẹp trai khen ngợi chứ, huống hồ còn siêu cấp đẹp trai như cậu ấy.

Ai ngờ Vương Trân Châu lại ra tay độc ác với cậu ấy như vậy.

Mặt Vương Mộc Quang đỏ bừng vì nhịn đau, gân xanh trên trán nổi lên, tám múi bụng của cậu ấy đều bị đánh nát bét.

Vương Trân Châu cũng giật mình hai lần, lần đầu là vì Vương Mộc Quang đột ngột xuất hiện sau lưng cô, lần thứ hai là vì cô đã ra tay đánh Vương Mộc Quang.

Cô tiểu thư kiêu ngạo hiếm khi cảm thấy ngượng ngùng: "Không phải cố ý đâu, anh đột nhiên xuất hiện sau lưng em làm gì? Làm em giật mình đấy."

Vương Mộc Quang nghẹn đến khàn cả giọng: "Anh không phải muốn tạo bất ngờ cho em sao?"

"Bất ngờ kinh hoàng thì có."

Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của đối phương, Vương Trân Châu cảm thấy áy náy: "Anh hai, anh không sao chứ?"

Nhìn vẻ mặt lo lắng của em gái: "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!