Chương 4: (Vô Đề)

Rời khỏi nhà họ Vương, hai người lên chiếc siêu xe thể thao. Ngồi vào trong xe, Tưởng Du vẫn không thể xóa khỏi tâm trí hình ảnh Bạch Thủy Kim đứng trên tầng ba vẫy tay chào.

Nếu không tận mắt chứng kiến, ai có thể ngờ được người này lại chính là kẻ có gương mặt bầm tím hôm qua chứ.

Quả thực không thể so sánh được.

Không biết thì còn tưởng kẻ hôm qua đã bị bóp cổ chôn sau vườn rồi.

Tưởng Du khởi động xe, tuy nói Vương Hoàn Tu cưới Bạch Thủy Kim là để chọc tức ông Vương, nhưng đối với mình thì cũngkhông tệ, không ngờ Bạch Thủy Kim khi ở riêng lại có bộ dạng như vậy.

"Cậu có biết từ đầu cậu ta trông như thế này không?" Anh ta nắm chặt vô lăng hỏi Vương Hoàn Tu.

"Không biết."

Tưởng Du cười mắng: "Bậy bạ, làm sao cậu có thể không biết được?"

Vương Hoàn Tu là kẻ âm hiểm, vừa âm hiểm vừa điên rồ, những chuyện bất lợi cho bản thân tuyệt đối sẽ không làm, làm ba phần việc đòi mười phần thù lao, có lúc ở chung với hắn còn cảm thấy lạnh lẽo.

Nếu Bạch Thủy Kim không đẹp như vậy, hắn có thể cưới sao?

Chắc phải đi ngâm mình dưới sông Nam Thành ấy.

Nhưng nghĩ kỹ lại, việc hắn không biết cũng không phải là không có khả năng. Vương Hoàn Tu cưới Bạch Thủy Kim một là để chọc tức ông Vương, hai là biết đối phương có quan hệ thân thiết với nhà họ Bùi, lại còn trong thời gian Vương Hoàn Tu bị thúc ép kết hôn mà rầm rộ náo loạn đòi gả cho hắn, nhà họ Bùi muốn thông qua Bạch Thủy Kim để đạt được điều gì đó từ Vương Hoàn Tu.

Đã công khai trắng trợn như vậy, Vương Hoàn Tu liền trực tiếp cưới luôn.

Người bình thường gặp phải âm mưu thì tránh còn không kịp, hắn lại chẳng né tránh, muốn xem có thể gây ra bao nhiêu sóng gió.

Tưởng Du đạp chân ga: "Nhưng nói gì thì nói, tên Bùi Tri Hành kia cũng thật là hào phóng, tôi nhớ trước đây Bạch Thủy Kim thích gã ta đến mức sống không bằng chết cơ mà."

Những tin đồn trong giới thượng lưu đa dạng phong phú, trong đó Bạch Thủy Kim gây ra nhiều trò cười nhất, mọi người đều xem cậu ta như một tên hề nhảy nhót. Bạch Thủy Kim thích thiếu gia nhà họ Bùi – Bùi Tri Hành, nghe nói lần đầu tiên tham dự tiệc rượu là do ông bố mới giàu của cậu ta dẫn đi, đã phải lòng Bùi Tri Hành ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó còn ngày ngày chạy theo sau đuôi của đối phương, dù sấm sét cũng không lay chuyển, Bùi Tri Hành bảo đông thì cậu ta không dám đi tây, thích Bùi Tri Hành đến phát điên.

Giờ đây lại quay đầu cưới Vương Hoàn Tu, chắc chắn trăm phần trăm cũng vì Bùi Tri Hành. 

Tưởng Du tặc lưỡi, nhưng phải nói trông xinh đẹp chết mẹ thật.

Tuy nhiên trong lòng anh ta cũng biết, những thứ càng đẹp thì càng nguy hiểm.

Anh ta trêu chọc: "Vương tổng này, cậu đừng để gương mặt của Bạch Thủy Kim lừa đấy."

Đồng tử Vương Hoàn Tu bình tĩnh như mặt nước không gợn sóng: "Có thể sao?"

Bạch Thủy Kim chào buổi sáng với chú chim nhỏ xong, vừa xoa cánh tay run rẩy vừa quay về phòng.

Cậu với chú chim chỉ cách nhau một lớp áo choàng tắm, chú chim với cậu chỉ cách nhau một lớp áo len, không đi ngay thì người chết chính là cậu.

Lấy thẻ vàng ra khỏi tai, rồi nhìn lại một lần nữa, vẫn vui mừng như lúc mới thấy. Sau đó cậu thay một bộ quần áo khác, nhét thẻ vàng vào túi, lúc này Bạch Thủy Kim mới xuống lầu ăn sáng.

Kiếp trước cậu không có thói quen ăn sáng, mỗi ngày làm việc đến tận nửa đêm, so với ăn sáng thì cậu càng muốn ngủ thêm một lúc, quấn quýt với chăn gối, hơn nữa không ăn sáng còn có thể tiết kiệm được một khoản tiền.

Nhưng dù tiết kiệm được tiền thì cũng không tích góp được là bao, chi phí cho nghệ thuật rất lớn, cậu luôn phải dè sẻn tiêu xài rất nhiều tiền thứ.

Kiếp trước suy dinh dưỡng, một phần lớn nguyên nhân là do từ nhỏ đã không thể ăn uống tốt gây ra.

Được sống lại một lần nữa, đối xử tốt với bản thân một chút, hãy bắt đầu từ việc ăn sáng đều đặn.

Cậu đi dép bông trắng xuống lầu, thấy người hầu nhiệt tình chào hỏi.

"Chào buổi sáng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!