Bạch Thủy Kim ngồi trên bãi cỏ, cả người đều cảm thấy rung động. Hóa ra đây chính là góc nhìn của việc bị chơi xỏ.
"Em gái à, góc nhìn của em khá mới mẻ đấy."
"Hừ." Trân Châu ngẩng đầu lên đầy tự mãn: "Chẳng có gì qua được con mắt tinh tường của tiểu thư tôi đây cả."
Trong tòa nhà cũ chẳng có mấy người tốt, suy nghĩ của bọn họ đều cổ hủ cả. Nếu cô ấy quay về mà không bị nhắm tới thì mới là lạ.
Nhưng Bạch Thủy Kim lại có ấn tượng khá tốt về tòa nhà cũ ấy. Đồ ăn ngon, phong cảnh đẹp, ban đầu ông nội có nhắm tới cậu ấy, nhưng Vương Hoàn Tu đã lập tức đứng ra bênh vực, thể hiện thái độ rõ ràng. Sau đó chẳng còn ai dám lườm nguýt cậu nữa.
Ông nội không ưa Vương Hoàn Tu, nhưng hiện tại người nắm quyền lực trong nhà lại là hắn, dù trong lòng những người khác có bất bình đến mấy cũng phải dè chừng.
Bầu trời xanh thẳm, những đám mây trắng đục di chuyển chậm rãi trên cao.
Hai người cùng nằm dài trên bãi cỏ, tắm nắng một lúc. Ánh nắng hơi chói mắt, xung quanh chim hót hoa thơm, những bụi cây được cắt tỉa gọn gàng vừa mới được tưới nước sáng nay, có thể ngửi thấy mùi hương tươi mát của cây cỏ.
Mùi hương không hẳn là thơm, nhưng cũng không khó chịu, chỉ cảm thấy trong lành và thoải mái.
Cảm thấy hơi chán chán, trong đầu Vương Trân Châu lại không khỏi nghĩ đến chuyện bị Lục Minh từ chối.
Dù hôm qua đã khóc cả buổi chiều, nhưng giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy đau lòng.
Cô chưa bao giờ thích ai nhiều đến thế, cũng chưa bao giờ bị từ chối mà vẫn mặt dày hỏi lại lần nữa. Kết quả lần thứ hai đối phương vẫn không chịu làm bạn nhảy với cô, bảo rằng đã kết đôi với Hà Tiểu Tiểu rồi.
Vương Trân Châu im lặng, không còn lải nhải nữa. Cô xinh đẹp thuần khiết, lúc không nói chuyện trông khá giống nhân vật chỉ có trong tiểu thuyết.
Cô cụp mắt nhìn những ngọn cỏ dưới đất, hàng mi thanh mảnh khẽ chớp theo nhịp mắt, như đôi cánh bướm vậy.
"Ngay cả cỏ cũng có đôi có cặp, còn tôi thì không."
Cô bứt một nắm cỏ rồi bắt chước tư thế rải thóc của Bạch Thủy Kim lúc nãy mà rải ra.
Xua tan.
Bạch Thủy Kim không đồng tình với lời cô nói: "Con người đâu phải cứ có bạn đời mới tốt, ở một mình cũng rất tuyệt mà."
"Người bị đè ra mà chịch thì không có tư cách nói những lời này đâu."
Bạch Thủy Kim:…
Cầu xin em, cầu xin em đừng nói nữa.
Mười câu của đại tiểu thư thì có đến mười một câu là 18+, Bạch Thủy Kim giờ hận không thể biến thành Phùng Khả Vân, bịt chặt tai lại, chẳng nghe thấy gì mới tốt.
Bạch Thủy Kim: "Đừng nói tầm bậy tầm bạ nữa, từ trước đến giờ có bị cái gì đâu."
Mối quan hệ giữa cậu và chồng yêu là một mối quan hệ lưỡng tình thuần khiết, thuần khiết! Vô cùng thuần khiết!
Vương Trân Châu giơ tay vỗ đầu cậu, mái tóc của đối phương bông xù, trông rất dễ vỗ.
Cô đa sầu đa cảm nói: "Anh nói xem tại sao Lục Minh lại từ chối tôi?"
Nếu đứng ở góc độ của người bình thường, bị từ chối thì thôi, dù sao người ta cũng có quyền lựa chọn của mình, đâu phải cứ mở miệng là người ta phải đồng ý với mình. Không thích ở bên cạnh mình thì dù có ép buộc cũng sẽ thành vô ích, cho dù có kề dao vào cổ cũng không thích được.
Nhưng Bạch Thủy Kim cảm thấy Trân Châu hỏi như vậy, hoàn toàn không muốn nghe những đạo lý đúng đắn, ngay cả bạn bè cũng sẽ nói giúp bạn mình, huống chi bây giờ bọn họ đã là người một nhà.
Bạch Thủy Kim lựa chọn đi ngược lại lương tâm giữa người nhà và công đạo: "Có lẽ là do không có con mắt tinh đời."
Ngay lập tức cậu cảm thấy má mình bị véo một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!