Bạch Thủy Kim tiến lại gần phía cậu ta: "Anh hai."
Vương Mộc Quang theo bản năng lùi lại, nhóc bí lùn này lại muốn hại cậu ta rồi: "Không có."
Cái gì mà một mét tám lăm, cái gì mà da đen, cái gì mà vận động viên, tất cả đều không có.
"Không phải da đen cũng được, da trắng da vàng em đều chấp nhận hết."
"Cậu đúng là không kén chọn."
Bạch Thủy Kim ngượng ngùng: "Em tuân theo sự sắp xếp ạ."
"…"
Vương Mộc Quang thực hiện nghi thức đuổi cậu ấy đi: "Đi đi đi, đừng có đào hố cho tôi nữa."
Nếu để anh cả biết chuyện này, cậu ta sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu. Cho đến bây giờ, cậu ta vẫn chưa hiểu được cảm xúc của Vương Hoàn Tu dành cho Bạch Thủy Kim là như thế nào.
Nói là thích thì anh ấy lại hay tỏ ra thờ ơ với Bạch Thủy Kim, nói chuyện cũng chỉ đôi ba câu. Nhưng nói là không thích thì anh ấy lại khá chiều chuộng Bạch Thủy Kim, có thể nói là một kiểu nuông chiều được thể hiện rõ trong hành động.
Bạch Thủy Kim vào nhà họ Vương đã mấy tháng rồi mà vẫn chưa bị đánh chết.
Có thể thấy anh cả có một bộ tiêu chuẩn khác dành riêng cho Bạch Thủy Kim.
Cậu ta vẫn chưa quên chuyện hôm qua ở sơn trang Ôn Tuyền, hai người bọn họ đã bỏ quên cậu ta trong nhà vệ sinh. Cậu ta nghi ngờ nghiêm trọng rằng anh cả cố tình làm như vậy, nhưng không có bằng chứng.
"Anh hai, em không có đào hố cho anh đâu."
"Đừng có nói nhảm, dẹp hết mấy tên đẹp trai trong đầu cậu đi."
"Dẹp luôn cả anh hai hả?"
Chỉ trong một giây, Vương Mộc Quang đã nhếch mép, vẻ tự luyến trỗi dậy: "Để lại tôi cũng được, dù sao người như tôi cậu cũng khó mà tìm được người thứ hai."
"Vậy anh hai da đen…"
"Không được." Vương Mộc Quang lạnh lùng từ chối: "Đừng có mơ nữa cưng à, tôi tuyệt đối sẽ không nhảy vào cái hố của cậu đâu."
Bạch Thủy Kim cãi lý: "Hố em đào không sâu đâu, anh hai nhảy xuống cũng không sao cả."
"Nhưng sẽ lùn như cậu."
Bạch Thủy Kim:…
Được rồi được rồi.
Công kích cá nhân hả trời.
Quả nhiên nhà họ Vương các người không có ai là người tốt cả!
Bạch Thủy Kim lẩm bẩm: "Em đào hố, anh nhảy xuống rồi nhảy lên, chẳng phải vẫn cao như cũ sao."
"Nhảy lên rồi anh cả sẽ đánh gãy chân tôi, cuối cùng vẫn lùn như cậu thôi."
"…"
Vận động viên da đen bay cao như con vịt luộc rồi.
Vương Trân Châu khóc cả buổi chiều ở nhà, Vương Mộc Quang lo lắng cho em gái, cậu ta không chịu được cảnh em gái khóc, còn khó chịu hơn cả việc cậu ta khóc lóc thảm thiết nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!