Bạch Thủy Kim ngâm mình trong suối nước nóng đến mức choáng váng, giờ nhìn gì cũng thấy thành bốn cái bóng.
Không xong rồi, cậu có tới bốn con mắt.
Vội vàng đưa tay sờ thử, vẫn chỉ có hai cái, may quá. Cậu ngồi xuống ghế dài, cúi đầu.
Vương Mộc Quang đi vệ sinh sao lâu thế này vẫn chưa quay lại?
Chẳng lẽ gặp phải chuyện gì khó xử?
Bạch Thủy Kim định đi cứu cậu ta, nhưng nghĩ lại thôi vậy. Giờ cậu đi đứng còn chóng mặt lên chóng mặt xuống, để Vương Mộc Quang tự cứu mình vậy.
Huống chi cậu đến đó cũng chẳng giúp được gì, chỉ có thể đứng ngoài cửa nhà vệ sinh hô hào cổ vũ thôi.
Cậu từ bỏ kế hoạch giải cứu này.
Cảm thấy miệng lưỡi hơi khô khốc, cậu chợt hối hận vì lúc nãy không uống cốc nước nóng Vương Mộc Quang mang về.
Bạch Thủy Kim thậm chí còn sốc vì cơn khát lúc này của mình. Cậu vừa mới uống nhiều nước suối nóng như vậy, vậy mà giờ lại khát tiếp.
Nhưng dù có mệt cũng để người khác mệt thay, dù có khổ cũng không thể để bản thân khổ. Bạch Thủy Kim cầm điện thoại đi đến chỗ máy bán hàng tự động, định mua một chai nước uống.
Các loại nước trong máy bán hàng tự động khiến Bạch Thủy Kim hoa cả mắt, phần lớn đều là hàng ngoại, chữ Nhật, Hàn, Thái các kiểu.
Bạch Thủy Kim cũng chưa từng uống mấy thứ này, nhìn bao bì thấy thích một lon sữa đậu xanh hình tròn béo.
Sau khi tắm suối nước nóng uống sữa rất sảng khoái, đậu xanh giải nhiệt, vừa hay cậu đang choáng váng cần uống để thanh nhiệt, nhìn bao bì bên ngoài cũng khá kích thích vị giác.
Bạch Thủy Kim mua một lon rồi quay lại ghế gỗ, những ngón tay trắng nõn như củ hành non kéo vòng lon ra, cúi đầu hút một ngụm.
Vị sữa đậu xanh kích thích vị giác, khiến Bạch Thủy Kim vốn đang choáng váng lập tức tỉnh táo, cậu giơ cao lon sữa đậu xanh, không thể tin được nhìn nó chằm chằm.
Khó uống quá!
Khó uống đến mức khiến cậu phải thốt lên kinh ngạc.
Bạch Thủy Kim cầm lon sữa đậu xanh trong tay, không uống nữa, để dành món ngon này cho Vương Hoàn Tu và Vương Mộc Quang uống sau.
Chia sẻ mới là bí quyết gìn giữ hạnh phúc gia đình.
Hai người vẫn chưa quay lại, cậu chán nản nhìn ra hồ nhỏ không xa bên ngoài, ở đó còn có tiếng ếch kêu, mũi ngửi thấy mùi cỏ xanh ẩm ướt.
Cơ thể vốn khó chịu giờ đã dễ chịu hơn nhiều, đầu cũng không còn choáng nữa.
"Này, sao cậu lại ngồi ở đây?"
Giọng nói khó chịu vang lên từ phía trên đầu, một câu nói chứa đầy cảm xúc cá nhân.
Bạch Thủy Kim quay đầu lại, trước mắt xuất hiện một mảng áo choàng tắm màu sắc sặc sỡ, ngẩng đầu lên đã chạm phải khuôn mặt của Lôi Hoan.
"…"
Không hay rồi, lại bắt đầu choáng nữa.
Em trai của Lôi Lệ Minh, cậu ấm giả của nhà họ Lôi, lúc này đang hùng hổ xuất hiện trước mặt cậu.
Bạch Thủy Kim liếc nhìn gã ta một cái rồi cúi đầu xuống.
Lôi Hoan thấy người ta không để ý đến mình, lông mày giật giật: "Tôi đang nói chuyện với cậu đấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!