Ba nghìn trong mười tháng.
Vương Hoàn Tu khép tập tài liệu lại, giọng hắn trầm thấp, mang theo sự mệt mỏi sau nhiều giờ làm việc: "Sau khi tôi chết sao?"
Ngay cả khi chết đi, ba nghìn trong mười tháng vẫn không đủ tiêu. Quả thật Vương Hoàn Tu chưa từng thấy số tiền ít ỏi đến như thế.
Đối phương bảo muốn nuôi hắn, bất kỳ ai nghe thấy cũng đều cho rằng đó là lời nói khoác lác.
Ba nghìn trong mười tháng, tính ra mỗi tháng ba trăm, cách nuôi kiểu này…
Bỏ rơi à?
Bạch Thủy Kim bên kia trải tấm thạch cao ra: "Không đủ sao?"
"Không đủ." Vương Hoàn Tu nhìn người trên sofa bằng đôi mắt đen láy.
Ba nghìn đồng thậm chí còn không mua nổi một tấm thảm trong ngôi nhà này. Dù có đưa cho Vương Hoàn Tu, hắn cũng chẳng biết tiêu thế nào, bởi vì căn bản chẳng tiêu được gì.
Cầm số tiền ít ỏi đó chẳng khác nào đợi chết.
Bạch Thủy Kim đáp lại từng câu: "Không đủ à? Vậy còn muốn nữa không?"
Người đàn ông đáp lấy lệ: "Ừm, còn muốn."
Lời Vương Hoàn Tu vừa dứt, Bạch Thủy Kim bỗng nhiên vùi mặt vào chiếc gối ôm đang gác cằm.
Vương Hoàn Tu không hiểu vì sao cậu lại trở nên như vậy: "Cậu làm gì thế?"
Bạch Thủy Kim: "Chồng à, anh nói chuyện sao mà dâm đãng quá trời."
"…"
Vốn tưởng rằng Vương Hoàn Tu đã đóng tập tài liệu lại, công việc hôm nay cũng đã kết thúc, ai ngờ hắn còn mở ra cái yêu tinh Word, chẳng biết đang xem gì nữa.
Bạch Thủy Kim buồn ngủ đến mức mí mắt díp lại, đã bắt đầu hẹn hò với Chu Công* ngay trước mặt Vương Hoàn Tu.
Cậu mơ màng nói: "Chồng à, nếu em ngủ thiếp đi, anh có thể bế em về phòng được không?"
Vương Hoàn Tu: "Tôi là người vận chuyển của thiên nhiên à?"
"Được thôi, vậy em là nước suối của nông dân vậy."
"…"
Lại thêm một màn cosplay kỳ quặc nữa.
Vương Hoàn Tu không thèm để ý đến cậu ta nữa, phòng làm việc lại trở nên yên tĩnh như lúc Bạch Thủy Kim chưa đến, âm lượng trong phòng giảm xuống mức chỉ còn tiếng ồn tự nhiên.
Tiếng lật giấy và tiếng viết của bút bi rất dễ ngủ, khiến Bạch Thủy Kim bất giác nhớ về cuộc sống thời cấp ba của mình.
Khi đó cậu ngủ rất ít, thành tích văn hóa của cậu không tệ, thậm chí có thể nói là ở mức trung bình khá trở lên, thành tích các môn tự nhiên của cậu khá tốt, đặc biệt là môn Toán.
Nhưng chính vì quá nổi bật ở môn Toán nên môn Ngữ văn, đặc biệt là phần làm văn luôn bị thiệt thòi. Dù sao thì cũng không thể chu toàn cả hai mặt được.
Với điểm văn hóa của mình, cậu có thể thi đỗ một trường đại học 211*, nhưng cậu không có chí hướng đó, lúc ấy trong lòng cậu chỉ có một ước mơ là nhảy múa.
(*Trường đại học 211: Những trường đại học trọng điểm được chính phủ Trung Quốc đầu tư phát triển)
Từ nhỏ đến lớn, ước mơ của cậu chưa bao giờ thay đổi. Thời trung học, cậu đi làm thêm ở một nhà hàng nhỏ, đau lòng bỏ ra năm trăm đồng mua một bộ đồ nhảy secondhand. Khi cầm nó trên tay, những hạt pha lê trang trí trên áo lấp lánh dưới ánh đèn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!