Chương 32: (Vô Đề)

Khi đám người kia ập vào, Bạch Thủy Kim theo bản năng che chắn cho Vương Hoàn Tu phía sau lưng mình. Cậu đã nói rồi, bọn họ là mối quan hệ lưỡng tình tương duyệt, trong lúc nguy cấp, cậu nhất định sẽ đứng ra bảo vệ.

Huống hồ chồng yêu của cậu là người có danh có phận, làm sao có thể để người khác nhìn thấy bộ dạng mặc đồng phục học sinh chứ.

Bạch Thủy Kim áp lưng vào Vương Hoàn Tu, che chắn hắn kín mít phía sau.

"Đừng lo, chồng yêu, có em đây mà."

Vương Hoàn Tu liếc nhìn chiều cao 1m76 của cậu, lần đầu tiên trong mắt hắn hiện lên bốn chữ "sống không bằng chết".

Bạch Thủy Kim cao 1m76 che chắn Vương Hoàn Tu cao 1m88 một cách không chê vào đâu được.

Có thể thấy cách mạng vẫn chưa thành công, đối phương vẫn đang nỗ lực, nhưng căn nhà đã bị đánh thủng như cái rây rồi.

Che hay không che cũng chẳng có gì khác biệt mấy.

Phòng ngủ chính không bật đèn, chỉ có phòng để quần áo mở một ngọn đèn nhỏ màu vàng nhạt. Vương Bình Thiên dẫn người ào ào xông vào, chỉ thấy sau khi gã ta hét lên " tên gian phu", Bạch Thủy Kim phản xạ có điều kiện phản bác lại, ra sức bảo vệ người phía sau mình mặc dù không thể che chắn hoàn toàn.

Trọng tâm chú ý của gã đều đặt lên người Bạch Thủy Kim, quả nhiên là một tên vô dụng ham mê sắc đẹp nam nhân, thế này chẳng phải đã sa ngã rồi sao.

Đại cục đã định, hôm nay Vương Hoàn Tu nhất định phải đội cái mũ xanh* rồi, dù Chúa Jesus có đến cũng không cứu được, gã ta nói đấy.

(*) Ý chỉ bị cắm sừng

"Các ngươi lại dám ở nhà cũ! Ở nhà ông nội! Làm chuyện bẩn thỉu như này! Các ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?! Các ngươi không có liêm sỉ à?!"

Vương Bình Thiên bước lên phía trước, bây giờ Vương Hoàn Tu đã đi vệ sinh rồi, đợi đối phương ra ngoài, gã ta sẽ cho một bất ngờ lớn.

Gã vươn tay định kéo Bạch Thủy Kim ra, Bạch Thủy Kim ra sức né tránh, tự mình thoát ra.

Bạch Thủy Kim: Không đúng!

Người phía sau Bạch Thủy Kim chỉ trong vòng hai giây sau khi bọn họ xông vào đã quay lưng lại, mặc một bộ đồng phục học sinh, quả không hổ danh là người mẫu nam chuyên nghiệp, còn biết làm chút trò cosplay để câu người ta mắc câu.

Vương Bình Thiên nắm lấy cánh tay người đó, nói năng hùng hồn: "Tôi muốn nhìn thử con hồ ly tinh này trông ra sao!"

Thành bại trong một lần này, trên mặt gã ta tràn đầy vẻ kiêu ngạo và niềm vui sướng sắp đạt được mục đích.

Dùng sức kéo người ta quay lại, kết quả lại đối diện với khuôn mặt của Vương Hoàn Tu.

Vương Bình Thiên: ……

Mọi người: ……

Vương Bình Thiên nhìn Vương Hoàn Tu, có chút không nói nên lời, tay giơ lên rồi lại hạ xuống: "Anh… không phải, ừm……"

Cả căn phòng im lặng, thời khắc này dường như đông cứng lại, không một ai lên tiếng.

Sắc mặt Vương Hoàn Tu khó coi, như thể giây sau sẽ bóp chết Vương Bình Thiên vậy.

Vương Bình Thiên đờ người ra.

Người trong phòng hóa ra không phải Bạch Thủy Kim và người mẫu nam, mà là Vương Hoàn Tu, vậy người mẫu nam mà gã ta đặc biệt dẫn về đâu rồi!

Tay đối phương vẫn đang trên cánh tay, Vương Hoàn Tu lạnh lùng nhìn gã ta, trong mắt mang theo ánh lạnh lẽo của lưỡi dao, từng chữ từng chữ: "Bỏ. Tay. Ra."

Âm trầm đến mức, khiến Vương Bình Thiên nghĩ mình chôn ở đâu cũng đã có sẵn rồi, không chỉ Vương Bình Thiên, mà tất cả những người trong căn phòng này đều đừng hòng bước ra khỏi đây, trừ phi móc mắt, khâu miệng lại.

Vương Bình Thiên trợn mắt há mồm, sợ đến quên cả cử động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!