Chương 3: (Vô Đề)

Một buổi sáng tươi đẹp bắt đầu bằng hơi thở sâu đầy hương thơm của Bạch Thủy Kim.

Mùi hương trong phòng vừa dịu nhẹ vừa dễ chịu, sau một đêm ở đây, toàn thân cậu đều tỏa ra hương thơm của căn phòng.

Bạch Thủy Kim mỉm cười e thẹn: Cảm giác mình thật thơm phức.

Cánh cửa phòng thay đồ gần đó hé mở, có người đang mặc quần áo chỉnh tề bên trong. Bạch Thủy Kim ôm chặt gối, lăn qua lộn lại ở trên giường như thể đang chết đuối.

Bộp – 

Cánh cửa mở ra, Vương Hoàn Tu bước ra từ phòng thay đồ trong bộ vest bảnh bao. Thân hình cao lớn thẳng tắp, đôi chân dài so với đời người còn dài hơn. Với một phần tư dòng máu lai, tỷ lệ cơ thể của hắn hoàn hảo đến mức khiến người khác phải ghen tị.

Nhìn Bạch Thủy Kim đang lăn lộn trên giường, như một con cá sấu đang vùng vẫy con mồi trong ao.

Vương Hoàn Tu:…

Bạch Thủy Kim liếc thấy bóng dáng bên giường, ngừng ngay trò vận động buổi sáng kỳ quặc này.

"Chồng yêu ca ca, chào buổi sáng."

Lời chào đầu tiên của buổi sáng, là khởi đầu để gắn kết tình cảm giữa hai ta.

Bạch Thủy Kim ngồi trên giường, một chân trắng nõn đạp lên chăn, ôm chặt chiếc gối con vào trong lòng. Lúc này, rèm cửa tự động được kéo ra, để lộ những ô cửa kính lớn trải dài. Khung kim loại màu bạc được gắn vào kính, nâng đỡ bức tường kính khổng lồ cao hai tầng này. Tầm nhìn ra bên ngoài cực kỳ tuyệt vời, như một chiếc lồng khổng lồ được dệt cho những chú chim.

Theo lẽ thường, lúc này Vương Hoàn Tu nên đáp lại một câu chào buổi sáng như người bình thường.

Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo một tấm thẻ vàng "bộp" một tiếng rơi xuống trước mặt Bạch Thủy Kim.

Bạch Thủy Kim "bộp" một cái mở to mắt:!

Buổi sáng nhỏ bé, cú sốc siêu lớn.

Vương Hoàn Tu lạnh lùng nhìn cậu, ánh mắt mang theo vẻ tà mị bá đạo của một tổng tài đích thực: "Nhớ kỹ lời tôi nói hôm qua, cất hết những tâm tư nhỏ nhen của cậu đi."

Hắn bước những bước dài rời đi: "Hôm nay dọn ra khỏi phòng của tôi."

Cánh cửa phòng đóng lại. 

Bạch Thủy Kim nhìn tấm thẻ vàng trên chăn, hai tay nâng nó lên cao.

Simba!… Không, tân sinh!

Vương Hoàn Tu đưa thẻ vàng cho cậu, chẳng phải có nghĩa là cho phép cậu tiêu xài thoải mái sao?

Không cần dậy sớm đi làm vất vả, không cần tằn tiện trong cuộc sống.

Tấm thẻ vàng chính là tất cả hy vọng tương lai của Bạch Thủy Kim. Nhìn hy vọng tương lai trong tay, Bạch Thủy Kim áp sát nó vào mặt vuốt ve.

Người bình thường sẽ nói chào buổi sáng.

Kẻ xấu sẽ chửi đcm.

Chồng yêu Vương Hoàn Tu thật là khác biệt, chồng yêu của cậu là người giàu có, trực tiếp đưa thẻ vàng luôn cho gọn.

Tiền là chất dinh dưỡng không thể thiếu trong xã hội loài người, là động lực cho cuộc sống và công việc bận rộn. Mặc dù xuyên sách có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cậu cũng đồng thời nhận được tiền chuộc mạng.

Sáng sớm tinh mơ, Bạch Thủy Kim tỉnh táo sảng khoái kẹp tấm thẻ vàng bên tai, đẩy cửa kính ra ban công rồi bước ra ôm lấy thế giới.

Trước kia đi làm vào buổi sáng sớm, Bạch Thủy Kim hận không thể mỗi ngày thức dậy đều muốn mắng chửi thề cả thế giới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!