"Đừng cướp bánh bao của tôi, đừng cướp! Đừng cướp mà!!!"
Vương Mộc Quang ngã mạnh xuống đất, đôi tay đen đúa luống cuống tìm kiếm cái bát vỡ của mình trên mặt đất.
Hai chiếc bánh bao nằm trong cái bát vỡ đã bị tên ăn mày cướp mất từ lâu, điều đó có nghĩa là bữa tối mà cậu ta đã vất vả xin xỏ được hôm nay đã trở thành món ăn trong đĩa của kẻ khác, từ niềm vui sướng chuyển thành trắng tay, mọi nỗ lực đều trôi theo dòng nước.
Vương Mộc Quang lăn lộn rồi bò trên mặt đất, diễn xuất vô cùng chân thực.
Cậu ta cũng không ngờ rằng hiệu quả lại tốt đến vậy. Khi yêu cầu các diễn viên quần chúng đánh thật, tất cả mọi người đều ấp úng, không dám nhìn cậu ta, càng không dám đồng ý với yêu cầu của cậu ta.
Không ngờ vừa bắt đầu quay, cảm xúc liền dâng trào, mỗi người đều lòng đầy căm phẫn, quả không hổ danh là diễn viên quần chúng chuyên nghiệp, vừa bắt đầu quay đã nhập vai ngay.
Nhưng Vương Mộc Quang diễn một lúc thì cảm thấy có gì đó không đúng, trong số rất nhiều nắm đấm kia, dường như chỉ có một chỗ đau đặc biệt, những chỗ khác đều nhẹ bẫng như đang đánh bông gòn lên người vậy, chỉ có chỗ đó như bị ném đá vào.
Thôi kệ đi, cứ diễn cho tốt cái đã rồi tính sau.
Cảnh này Vương Mộc Quang diễn cũng hoàn hảo, sự hài lòng của đạo diễn như muốn trào ra khỏi hốc mắt, dù sao ban đầu ông ấy cũng chẳng kỳ vọng gì vào diễn xuất của Vương Mộc Quang, không ngờ đối phương lại mang đến cho ông ấy một niềm vui bất ngờ.
Sau khi đạo diễn hô "cắt", một tên ăn mày trong số diễn viên quần chúng kéo Vương Mộc Quang dậy.
"Thầy Vương, không sao chứ ạ?"
Vương Mộc Quang khoát tay: "Không sao, các cậu cũng vất vả rồi."
Bây giờ lưng cậu ta đau như sắp chuột rút vậy, không khỏi làm cậu ta nhăn mặt nhíu mày, ra tay thật ác độc, đây là trận đòn độc nhất mà cậu ta từng ăn trong suốt quãng đời lớn lên.
Ngay cả khi còn nhỏ, dù học mãi vẫn không đánh được piano, cũng chẳng có ai dám trách mắng cậu ta nửa lời, vết thương nặng nhất hồi bé cũng chỉ là do cậu ta nghịch ngợm, giật lông mông cừu bị đá một cú vào cằm.
Cơn đau bây giờ cũng giống như lúc bị đá vào cằm hồi nhỏ.
Cậu ta hít một hơi, đau thì cứ đau đi, vốn dĩ cũng là do cậu ta yêu cầu mà, nếu không đau như vậy, có khi cậu ta còn không diễn tốt được.
Đang đi xuống thì Vương Mộc Quang đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám đông, dáng người của người đó trong mắt cậu ta có vẻ hơi lùn, chiều cao đó sao mà quen thuộc đến lạ.
Mặc bộ đồ ăn mày rách rưới, không ngừng vung tay trong không trung.
"Đánh tê hết cả tay rồi."
Giọng nói này.
Vương Mộc Quang:……
Tiểu tử nhà cậu!
Để xác nhận, cậu ta nhanh chóng bước vài bước đến trước mặt người đó, vén mái tóc rối bù lên, đôi mắt đen láy như quả nho lộ ra.
Bạch Thủy Kim nhìn cậu ta, vừa mở miệng đã là lời khen ngợi: "Chú nhỏ, đoạn này diễn không tệ."
Vương Mộc Quang vừa được khen liền cong môi, nhưng rất nhanh đã hạ xuống, không đúng, bây giờ không phải lúc để tự mãn vì được khen.
"Vừa rồi cậu có phải cố tình ra tay độc ác với tôi không?"
"Độc ác ư?" Bạch Thủy Kim lắc đầu: "Làm gì có."
Ánh mắt Vương Mộc Quang rơi xuống tay cậu: "Tay cậu không phải đánh tê hết rồi sao?"
"Tôi nhập vai quá rồi chú ạ, chú không phải nghĩ là tôi thật sự đánh chú hết sức đấy chứ, tôi là người như thế sao?!"
Một lúc lâu cả hai đều không nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!