Chương 25: (Vô Đề)

Tin nhắn vừa được gửi đi, mồ hôi trên trán Bạch Thủy Kim đã tuôn nhễ nhãi như mưa, cậu gần như lập tức thu hồi tin nhắn với tốc độ nhanh nhất có thể.

Mẹ kiếp, lỡ nói ra lời thật lòng mất rồi.

Trái tim nhỏ đập thình thịch trong lồng ngực, cậu không ngừng tự an ủi bản thân rằng chồng yêu thường ngày bận rộn lắm, sáng sớm ra khỏi nhà đến nửa đêm mới về, những cuộc gọi ân cần thăm hỏi trước đây của cậu đều do thư ký công ty tiếp nhận, mỗi lần bọn họ đều trả lời: "Vâng, tôi sẽ chuyển lời của cậu đến Vương tổng sau khi anh ấy xử lý xong công việc.

Hiện tại Vương tổng đang họp/đàm phán hợp đồng/thảo luận dự án…"

Nói đến công việc thì chồng yêu của cậu yêu công việc hơn bất kỳ ai.

Vào thời điểm này, đối phương tuyệt đối sẽ không xem điện thoại đâu, cậu có thể yên tâm, không cần phải lo lắng đến vậy.

Ngay lập tức, lòng bàn tay truyền đến rung động, một thông báo tin nhắn, làn da như bị điện giật, tê dại từ đầu ngón tay đến cả cánh tay.

Cậu mở màn hình lên xem.

Vương Hoàn Tu: "Đã thấy."

Bạch Thủy Kim:…

Hai con mắt không phải để đó làm cảnh.

Cậu biết ngay mà, càng không muốn chuyện gì xảy ra thì nó càng xảy ra, cậu bắt đầu gõ gõ đánh đánh trên điện thoại để vãn hồi tình thế.

Vương Hoàn Tu chỉ thấy dòng thông báo trên cùng của khung chat liên tục thay đổi, đối phương đang nhập… Bạch Thủy Kim, đối phương đang nhập…

Biệt danh thay đổi qua lại ba bốn phút, đối phương mới uể oải gửi đến một câu.

"Chồng ơi, em vừa rồi gửi nhầm."

"Ừ."

Đối phương trả lời một chữ đơn.

Bạch Thủy Kim cắn môi, sao không thể gửi "ừ ừ" được chứ! Một chữ "ừ" rất dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung.

Sẽ không ngừng suy đoán tâm trạng và giọng điệu của đối phương, đối phương không vui hay là giận rồi, kết hợp với những lời đã thu hồi trước đó thì tuyệt đối không thể là vui vẻ được.

Hành vi của cậu khi nói người khác là chồng trước mặt chồng yêu có thể được coi là tự tát vào mặt mình. 

Bạch Thủy Kim thầm thề trong lòng, sau này nhất định phải cẩn ngôn thận hành.

"Chồng yêu của em ơi, anh giận rồi sao?"

"Không có."

Bạch Thủy Kim vô thức chu môi, rõ ràng không hài lòng với sự thay đổi cảm xúc của đối phương, không có à, anh đúng là độ lượng quá.

Nhưng cảm xúc đến nhanh thì đi cũng nhanh, cậu tiếp tục biện minh cho mình: "Mấy chữ đó là do em không cẩn thận đánh nhầm."

"Biết rồi."

Bạch Thủy Kim từ từ nổi dấu hỏi trên đầu: "Biết rồi?"

Sao lại biết được? Hắn có ở bên cạnh cậu đâu, chẳng lẽ Vương Hoàn Tu đã cài camera theo dõi trên người cậu?

"Chồng ơi, sao anh biết được vậy?"

"Cậu không phải rất khéo tay khéo miệng à."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!