Chương 24: (Vô Đề)

Trên bàn ăn yên tĩnh trang nghiêm như phòng thi đại học, trong phòng thi có tiếng bút cọ xát trên giấy, còn trên bàn ăn có tiếng Bạch Thủy Kim xúc cơm.

Vương Mộc Quang bưng cái bát không, đầy hy vọng nhìn về phía Vương Hoàn Tu. Đôi tay cậu ta bưng bát run run nhẹ, đó là chi tiết nhỏ cậu ta thêm vào, học theo cách nói của người ăn xin gặp ngày hôm nay: "Người tốt bụng ơi, cầu Chúa Jesus phù hộ ngài."

Vương Hoàn Tu đặt đũa xuống, vẻ mặt đánh giá nhìn cậu ta: "Cậu biết Chúa Jesus ở đâu không?"

"Ở thiên đường chứ đâu."

"Nói thêm câu nữa là tôi sẽ đưa cậu lên đó luôn."

"…"

Bạch Thủy Kim miệng dính đầy cơm, trước giờ cậu cứ tưởng tính cách độc mồm độc miệng của Vương Hoàn Tu chỉ nhắm vào mình cậu thôi, không ngờ hắn đối xử bình đẳng với tất cả mọi người.

Hai má cậu phồng phính lên, kéo ghế lại gần Vương Hoàn Tu hơn: "Chồng yêu ơi, anh nói hay quá, em yêu anh ghê."

"…"

Mặc dù Vương Hoàn Tu và Vương Mộc Quang đều là boss phản diện, nhưng có lẽ khi sáng tác, tác giả đã tạo ra nhân vật với tính cách khác nhau, nên cách suy nghĩ của họ cũng khác xa nhau.

Giống như câu "cầu Chúa Jesus phù hộ", Vương Mộc Quang một lòng muốn đứng cùng Chúa Jesus, còn Vương Hoàn Tu lại đi đường vòng, một lòng muốn đưa người khác đi gặp Chúa Jesus.

Cùng một câu nói, hai người khác nhau, cũng nghe ra ý nghĩa khác nhau.

Vương Mộc Quang không ngờ anh trai mình lại lạnh lùng đến vậy, ngay cả một miếng cơm cũng không cho cậu ta ăn, chẳng có chút lòng thương xót nào.

"Anh." Vương Mộc Quang vẻ mặt đau đớn tột cùng: "Em cảm thấy không hiểu nổi anh nữa rồi."

Đối phương dường như không còn là người anh trai tốt bụng trước kia nữa, một màn sương mù dày đặc ngăn cách hai anh em, mỏng như lụa nhưng không thể xua tan.

Vương Hoàn Tu không để ý đến cậu ta, quay sang nói với người hầu bên cạnh: "Dọn bát đũa của cậu ta đi."

Vương Mộc Quang giật mình, vội vàng ôm chặt bát cơm: "Đừng đừng đừng! Anh không thay đổi, không thay đổi chút nào, là em thay đổi đấy, cận thị tăng thêm một trăm độ rồi." 

Bạch Thủy Kim:…

Quả nhiên đứng trước sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ lời nói tổn thương nào cũng chẳng đáng kể.

Ăn tối xong, kim đồng hồ chỉ tám giờ: "Dạ du hành" phát sóng vào tám giờ tối mỗi cuối tuần, bây giờ đúng là lúc bộ phim truyền hình được chiếu.

Vì những anh chồng trên màn ảnh kia, Bạch Thủy Kim rất đều đặn xem đúng giờ vào mỗi cuối tuần. Còn Vương Mộc Quang vì sắp diễn xuất trong "Dạ du hành" nên cũng ngồi cùng cậu trên sofa chờ đợi.

Trên màn hình TV đang phát nhạc phim mở đầu, Bạch Thủy Kim thấy Vương Hoàn Tu lại định lên lầu, cậu vội vàng lên tiếng trước: "Chồng yêu ca ca ơi, tụi mình cùng xem TV đi, ở đây đang thiếu một người đấy anh."

"Đúng vậy á anh, cùng xem đi."

Đối mặt với lời mời chân thành của hai người, Vương Hoàn Tu định không để ý đến, nhưng nghĩ lại hậu quả có thể là bị làm phiền đến đinh tai nhức óc, nên ngồi xuống bên trái Bạch Thủy Kim, hai anh em một bên trái một bên phải.

Vương Mộc Quang mới về hôm qua, trước đó vì công việc mà bay khắp nơi trên thế giới, đã gần nửa năm chưa về nhà. Hai anh em lâu như vậy không gặp nhau, chắc hẳn có rất nhiều chuyện để nói.

Bạch Thủy Kim thấu hiểu, chu đáo nói: "Chồng yêu nè, em đổi chỗ với anh nhé, anh ngồi cùng chú nhỏ để tán gẫu một chút."

Cậu nháy mắt với Vương Hoàn Tu, cậu rất chu đáo mà.

Vương Hoàn Tu từ trên cao nhìn cậu một cái, sau đó thu hồi ánh mắt nhìn về phía TV: "Cậu ngồi đây cũng không ảnh hưởng đến việc tôi nói chuyện với cậu ta."

Bạch Thủy Kim: "Không cần sao?"

"Không cần, cậu rất chu đáo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!