Khi ánh sáng chiếu vào trong chăn, đôi mắt của Bạch Thủy Kim cũng sáng lên cùng lúc, trong trẻo như bầu trời quang đãng sau cơn mưa.
"Chồng yêu, ngủ cùng em nhé."
Cậu cuộn mình trong chăn, vỗ vỗ chỗ nằm bên cạnh, ánh mắt chân thành như phát ra lời mời gọi.
"Em đã ủ ấm chăn cho anh rồi á, bây giờ anh vào là nhiệt độ vừa đẹp luôn."
Ánh mắt Bạch Thủy Kim chỉ dừng lại trên gương mặt của Vương Hoàn Tu trong chốc lát, giây tiếp theo đã chuyển xuống cơ bụng của đối phương.
Lại gặp rồi nhau nữa rồi, thứ mà cậu yêu thích nhất.
Nhưng bây giờ không phải là lúc thích hợp để chào hỏi cơ bụng của chồng yêu, điều cậu tò mò nhất là mông của đối phương có lép hay không.
Bạch Thủy Kim cũng không quá để tâm đến, dù sao thân là người nhà với nhau cũng nên cho nhau sự bao dung lớn nhất, cậu đã nghĩ thoáng rồi, cho dù mông của chồng yêu có lép xẹp, cậu cũng sẽ không đưa ra bất kỳ ý kiến hay cảm nghĩ nào đâu.
Dù sao con người ai ai cũng không hoàn hảo, Vương Hoàn Tu có tiền có nhan sắc lại còn có quyền lực, thiếu chút mông thì sao chứ!
Chỉ là kiếp trước Bạch Thủy Kim học khiêu vũ quốc tế, cho nên hơi chấp nhất với hình thể và vóc dáng của người khác.
Thấy Vương Hoàn Tu đứng ở bên giường không động đậy, cậu bò ra khỏi chăn: "Sao thế chồng? Không ngủ hẻ?"
Đôi mắt Vương Hoàn Tu đen đến đáng sợ: "Cậu ngủ ở đây kiểu gì?"
"Đương nhiên là kiểu nhắm mắt lại mà ngủ rồi."
Cậu chìa tay nắm lấy bàn tay to của Vương Hoàn Tu, kéo hắn lên giường: "Chồng yêu yên tâm nha, em ngủ yên với ngoan dữ lắm, chắc chắn không làm phiền anh đâu."
Cậu đem hai chân ngồi quỳ trên giường lớn, hai chân di chuyển về phía sau, tay dùng sức kéo Vương Hoàn Tu đến bên cạnh mình.
Mặc dù đối phương là boss phản diện, thân là một tên vô danh như cậu đáng lẽ phải sợ hãi, nhưng cậu quá yêu thích thân hình gần như hoàn mỹ này của đối phương, không có gì an ủi tâm hồn hơn thân hình hoàn hảo của chồng yêu.
Hình tượng của Vương Hoàn Tu hoàn toàn phù hợp với ngoại hình chuẩn của một tổng tài bá đạo, lạnh lùng mạnh mẽ đẹp trai đến mức khiến người khác phải nể sợ, chưa kể còn có thân hình cường tráng và thể chất khỏe mạnh.
Trước đây cậu thích xem các anh chàng đẹp trai chơi bóng rổ ở trường, bây giờ cậu thích xem Vương Hoàn Tu không mặc quần áo ở nhà, mặc dù đối phương vẫn quấn khăn tắm quanh hông.
Ánh mắt của Bạch Thủy Kim rất trực diện, như thể muốn dùng cái miệng nhỏ kia nuốt chửng lấy hắn vậy.
Vương Hoàn Tu cảm thấy kỳ lạ, thậm chí còn thấy người trước mắt thật buồn cười, không biết đối phương lại đang giở trò gì, nhưng muốn ăn hắn thì quả là chuyện viển vông rồi.
Hiện tại tâm trạng hắn vốn đã không tốt, không có kiên nhẫn xem trò vặt của đối phương. Sau khi gỡ tay đang kéo mình của đối phương, chỉ dùng chút sức đã lật ngược cậu xuống giường, Bạch Thủy Kim chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, khi bò dậy thì Vương Hoàn Tu đã không thèm để ý đến cậu nữa, nằm sang một bên chuẩn bị ngủ rồi.
Bạch Thủy Kim có thể nhìn thấy sự mệt mỏi của hắn, sáng 8 giờ ra cửa, tối 12 giờ mới về nhà, còn điên cuồng hơn cả thời gian làm việc 14 tiếng trước đây.
Cậu không biết công việc ở công ty rốt cuộc có nhiều đến mức nào, chỉ là không muốn đối phương quá mệt mỏi.
Cho dù là robot, làm việc liên tục cũng có lúc bị chạm mạch.
Ngay cả khi nghỉ ngơi, đôi mày của Vương Hoàn Tu vẫn nhíu nhẹ lại, Bạch Thủy Kim bò qua, ống quần ngủ vì động tác bò mà cuộn lên đến bắp chân, để lộ làn da mịn màng.
Cậu chui vào chăn bò qua rồi "phịch" một cái nằm xuống bên cạnh Vương Hoàn Tu, vì đối phương nằm quay lưng về phía cậu nên những cơ bắp đẹp đẽ trên lưng phơi bày trước mắt cậu.
Bạch Thủy Kim đưa tay vừa ấn vừa xoa mấy huyệt đạo trên lưng hắn, vừa dùng sức vừa ậm ừ trong miệng, nằm thế này thì tay khó mà phát huy hết lực.
Người bên cạnh đột nhiên xoay người, một tay kẹp chặt cổ tay cậu: "Làm gì đấy?"
Hơi thở cùng áp lực từ đối phương ập đến trước mặt cậu.
Rõ ràng sự bực bội của Vương Hoàn Tu đã chạm giới hạn, nhưng hắn cũng không nổi giận với Bạch Thủy Kim, chẳng qua là do phép tắc của bản thân mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!