Chương 22: (Vô Đề)

Bạch Thủy Kim đứng phía sau âm thầm vỡ vụn, trên thế giới này sao lại có người tự luyến đến thế chứ.

Sau khi quản gia giải thích một hồi, Vương Mộc Quang mới tin là Bạch Thủy Kim không phải là fan cuồng yêu cậu ta đến điên dại.

Khi biết được sự thật, Vương Mộc Quang ném cho cậu một ánh mắt thương hại.

Bạch Thủy Kim bị nhìn đến nổi da gà: "Anh nhìn tôi như vậy làm gì?"

"Không có gì, chỉ là bất ngờ vì cậu không phải fan của tôi thôi."

"Có gì mà phải bất ngờ."

"Không ngờ cậu chưa từng nếm trải qua những thứ tốt đẹp như tôi."

"……"

Bạch Thủy Kim như bị nhét một cái bánh bao to tướng vào miệng, to đến mức không thốt nên lời.

Quả nhiên gia đình phản diện có đủ loại phản diện, Vương Hoàn Tu thì u ám có thực lực, còn Vương Mộc Quang lại thuộc dạng trí thông minh có hạn.

Tuy có ngoại hình ưu việt, nhưng sự tự luyến và tự đại đặc trưng của nhân vật phản diện được thể hiện hoàn hảo trên người Vương Mộc Quang.

Vương Mộc Quang đánh giá Bạch Thủy Kim từ trên xuống dưới, quay đầu hỏi quản gia: "Chuyện anh trai tôi kết hôn, sao tôi lại không biết?"

Quản gia: "Chuyện ngài ấy kết hôn đã được đăng báo rồi."

Chuyện Bạch Thủy Kim mất mặt trong đám cưới đã treo đầu bảng tin hai ngày, chỉ cần chú ý một chút là có thể thấy tin tức về đám cưới trên báo.

"Không thể nào, tôi xem tin tức hàng ngày mà, sao có thể không thấy được."

Quản gia nhất thời nghẹn lời, muốn nói lại thôi.

Vương Mộc Quang: "Chú Trương sao vậy?"

"Bởi vì cậu chủ Mộc Quang chỉ quan tâm đến bản thân mình thôi."

Vương Mộc Quang:……

Bạch Thủy Kim:……

Quả thật cậu ta lên tin tức chỉ để xem gương mặt của mình.

Bạch Thủy Kim nắm chặt bản báo cáo thực tập xã hội rồi đi về, đau đầu không biết có nên xin giảng viên hướng dẫn một tờ khác hay không.

Bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện một bóng đen: "Cậu đi nhanh vậy làm gì, đi cùng nhau đi."

Bạch Thủy Kim quay đầu nhìn Vương Mộc Quang đang đi song song bên cạnh.

Vương Mộc Quang cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt đánh giá trên gương mặt Bạch Thủy Kim, một hồi lâu sau mới thốt ra một câu: "Tôi nói này, trông cậu cũng khá dễ thương đấy."

Bạch Thủy Kim tưởng đối phương tự luyến đến mức chỉ biết khen bản thân, không ngờ còn biết khen người khác.

"Giống y chang quả bí đao lùn."

"……"

Vương Mộc Quang có thể sống đến tận bây giờ, chắc chắn là nhờ vào gia thế vững chắc của cậu ta.

Phòng của Vương Mộc Quang ở tầng một, sau khi vào phòng liền có người hầu đẩy hành lý vào, bản thân cậu ta thì đi tắm, sau đó đeo bịt mắt rồi lên giường ngủ li bì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!