"Chồng yêu ơi, cách anh quan tâm người khác cũng thật đặc biệt, nghe vừa chó má vừa khó nghe làm sao."
"…"
Sau khi đổi giày xong, Bạch Thủy Kim theo Vương Hoàn Tu ra khỏi cửa. Hôm nay là một ngày đẹp trời rạng rỡ, ánh nắng chiếu lên lớp tuyết đọng trên mặt đất, lấp lánh như những viên đá quý được cất giấu.
Bạch Thủy Kim đeo ba lô đi theo sau Vương Hoàn Tu. Ngoại hình và phong cách ăn mặc của hai người có sự chênh lệch rõ ràng. Vương Hoàn Tu cao khoảng 1m88, Bạch Thủy Kim đã sớm nhận ra rằng những người có vai rộng, dáng cao mặc gì cũng đẹp.
Hắn mặc bộ vest ba mảnh bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo măng tô đen, đôi tay đeo găng da ôm sát. Nhìn từ phía sau, Vương Hoàn Tu toát lên vẻ khí chất phi phàm, vô cùng kiêu ngạo của một trai đẹp chết người. Sự thật cũng đúng như vậy, hắn đẹp trai một cách trực diện khiến Bạch Thủy Kim rất thích.
Bạch Thủy Kim cười hì hì, cậu đội mũ lông, mặc áo phao, trông như một quả tên lửa vậy.
"Chồng yêu ơi." Cậu gọi khi hai người đi ngang qua khu vườn.
Đối phương không đáp lại, Bạch Thủy Kim lại gọi thêm một lần nữa: "Chồng yêu à."
Người phía trước im lặng vài giây, như thể bất đắc dĩ phải trả lời cậu vậy: "Tôi đang nghe đây."
Bạch Thủy Kim bước nhanh vài bước để đi ngang hàng với hắn: "Chồng yêu à, hôm nay anh có đến đón em tan học không?"
Vương Hoàn Tu không cần suy nghĩ: "Không có thời gian."
Một vị tổng tài bận rộn quả thật không có thời gian để đón cậu. Bạch Thủy Kim vùi mặt vào chiếc khăn quàng cổ nhưng vẫn có chút không cam lòng.
"Vậy chồng yêu à, em tan học sẽ gọi video cho anh nhé."
"Để làm gì?"
"Anh đón em qua mạng vậy."
"…"
Dường như việc đón cậu tan học là một nỗi ám ảnh không bình thường. Bạch Thủy Kim lên xe taxi, thông thường đi đâu quản gia đều sắp xếp tài xế, nhưng những việc này cần phải nói trước. Bạch Thủy Kim quên mất nên đành bắt taxi đi.
Thời gian lên lớp sắp đến, Bạch Thủy Kim vội vã suốt chặng đường đến trường.
Cậu hối hả đến phòng học bậc thang trước 9 giờ sáng. Ngay khi bóng dáng được bọc kín mít của cậu xuất hiện, Bùi Tri Hành đã chú ý ngay.
Hai người cùng chuyên ngành cho nên thời khóa biểu cũng gần giống nhau. Chỉ cần gã có mặt trong lớp, Bạch Thủy Kim nhất định sẽ ngồi cạnh. Nhớ lại thái độ lạnh nhạt của đối phương ở quán cà phê lần trước, lần này Bùi Tri Hành miễn cưỡng để chỗ cho cậu.
Gã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ngạc nhiên của Bạch Thủy Kim khi biết chỗ ngồi này là dành cho cậu, có lẽ cậu sẽ hét lên một tiếng rồi nhảy cẫng lên trong lớp học.
Nghĩ đến những hành động hề hước đó, Bùi Tri Hành chợt cảm thấy hơi hối hận. Nhưng khi nhìn thấy Bạch Thủy Kim đang nhìn về phía này, cảm xúc của gã đã bình ổn trở lại.
Giống như Lý Kiệt đã nói, lý do Bạch Thủy Kim trước đây bất ngờ tỏ ra lạnh nhạt với gã là vì gã không có phản ứng gì khi đối phương kết hôn. Vì vậy Bạch Thủy Kim mới từ chối giúp đỡ họ trong vấn đề kế hoạch trò chơi.
Chỉ cần gã tỏ ra quan tâm một chút, trái tim của đối phương sẽ lập tức bay về phía gã. Đối xử tốt với đối phương cũng chẳng có gì xấu, biết đâu sau này gã cần đối phương lấy được một số tài liệu hay thông tin từ Vương Hoàn Tu thì sao.
Bùi Tri Hành vừa cảm thấy ngọt ngào vừa có chút phiền não. Dù sao việc bị Bạch Thủy Kim theo đuổi gã cũng không thích thú gì cho cam. Nhưng kể từ lần trước, Bạch Thủy Kim thờ ơ với gã, gã lại cảm thấy hơi không quen.
Nhớ lại đôi mắt đó nhìn gã đầy oán trách, khiến gã cảm thấy tâm hồn thư thái. Nếu Bạch Thủy Kim không nói chuyện và không trang điểm đậm thì trông cũng khá đẹp, lần trước quả thật đã khiến trái tim gã rung động.
Gã nhất thời chìm đắm trong cảm giác Bạch Thủy Kim bám lấy mình, nhưng lại không muốn đối phương quá phô trương. Bùi Tri Hành ôm đầu cười khổ.
Phải làm sao đây.
Bạch Thủy Kim đi ngang qua gã, ngạc nhiên liếc nhìn.
Cười cái gì thế, nước miếng sắp rớt tới nơi rồi kìa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!