Chương 16: (Vô Đề)

Ngay khi tiếng chuông điện thoại vang lên ầm ĩ, Bạch Thủy Kim vội vàng đưa tay "bộp" một cái tắt cuộc gọi đến.

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng như đã nhìn thấu tất cả của Vương Hoàn Tu, Bạch Thủy Kim chỉ muốn chắp tay cầu nguyện rồi bay thẳng lên trời luôn.

Ôi trời ơi, muốn lấy mạng cậu sao mà trực tiếp thế, còn chẳng thèm che đậy gì cả.

Trước đây chuông điện thoại này đã làm phiền cậu một lần, nhưng vì lười biếng nên cậu không thay đổi ngay mà chỉ dùng ngón tay chuyển sang chế độ im lặng. Mấy ngày nay khi có người gọi đến đều chỉ rung, nên cậu đã quên béng mất chuyện này.

Không ngờ rằng âm thanh chuông từng tập kích cậu lần đầu, lần thứ hai vẫn tiếp tục tấn công.

Bầu không khí trong phòng bệnh bỗng chốc trở nên vô cùng gượng gạo. Ông lão, bà lão và cô con gái còn nhanh hơn cả điện thoại của Bạch Thủy Kim, tự động chuyển sang chế độ im lặng.

Đặc biệt là bà lão, vốn định lên tiếng giúp đỡ, ai ngờ lại thành kẻ tiếp tay.

Trong giây phút ấy, quả dưa hấu trên tay cả nhà ba người bỗng trở nên vô cùng hợp cảnh.

Dường như đã được định sẵn, khoảnh khắc này đạt đến đỉnh cao của sự trùng hợp.

Cô con gái là người đầu tiên phản ứng lại: "Hôm qua nằm cả ngày rồi, xương cốt coi bộ cũng cứng đờ cả. Ba mẹ ơi, để con đỡ hai người ra ngoài đi dạo nhé, trời hôm nay đẹp lắm."

Đường không có tuyết đọng, cũng không trơn trượt.

Ông lão và bà lão đồng thanh: "Được, được, được."

Chưa đợi cô con gái lại đỡ, cả hai đã vén chăn xuống giường, rời khỏi phòng bệnh với tốc độ nhanh như bay.

Bạch Thủy Kim:…

Lúc này Bạch Thủy Kim ngượng ngùng đến mức ngón chân trong chăn cũng cuộn tròn lại.

Sau khi cả nhà ba người rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại cậu và Vương Hoàn Tu.

Kể từ khi tiếng chuông vang lên, Vương Hoàn Tu đã nhìn cậu bằng ánh mắt khinh miệt như một vị thẩm phán, trong mắt ẩn chứa sự lạnh lùng như thể đã biết trước mọi chuyện.

"Chồng ơi, đây chỉ là hiểu lầm thôi."

"Ừm, anh đang nghe đây."

Bạch Thủy Kim thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."

May mắn là Vương Hoàn Tu được thiết lập là một tổng tài bá đạo, chứ không phải là một tiểu bạch hoa ngọt ngào cứ có hiểu lầm là lắc đầu không nghe.

Điều này cho cậu cơ hội giải thích đầy đủ. Bạch Thủy Kim hít một hơi sâu, chuẩn bị giải thích, vừa mới phát ra một âm tiết.

Vương Hoàn Tu: "Cứ tiếp tục bịa đi."

"…"

Hóa ra trong nhân vật tổng tài còn pha chút tiểu bạch hoa vào.

"Chồng yêu ơi, thật ra em đã muốn đổi nhạc chuông từ lâu rồi, chỉ là điện thoại luôn để chế độ im lặng. Tối qua chơi game mới bật lên nên quên mất." Sợ Vương Hoàn Tu không tin, Bạch Thủy Kim còn thêm một câu: "Thật đấy!"

Nhưng dù có giải thích thế nào, ánh mắt đen thẫm của Vương Hoàn Tu vẫn không hề thay đổi.

Rõ ràng đối với những lời biện minh yếu ớt của cậu, đối phương chẳng tin một chữ nào.

Bạch Thủy Kim cuống quýt như kiến bò chảo nóng, chỉ muốn bò lung tung khắp giường.

"Chồng yêu ca ca, anh phải tin em!" Bạch Thủy Kim nhích mông trên giường, ngồi đối diện Vương Hoàn Tu, đôi mắt chứa đầy sự khẩn cầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!