Chương 15: (Vô Đề)

Đáy mắt Vương Hoàn Tu lóe lên một tia không tự nhiên, sau đó lại trở nên lạnh nhạt, ngồi đó với vẻ uy nghiêm vô song.

Thần sắc hắn lạnh nhạt, dù người nằm trên giường bệnh là bạn đời hợp pháp của hắn, trong mắt cũng không có lấy một chút xót thương.

Dù sao hai người kết hôn, ý định ban đầu của Vương Hoàn Tu cũng không phải vì thích Bạch Thủy Kim, mà là để bịt miệng ông lão nhà hắn.

Hắn không có ấn tượng gì về Bạch Thủy Kim, càng không có cảm tình tốt đẹp nào, hắn biết đối phương thân thiết với nhà họ Bùi, nhưng cưới đối phương về cũng đã đối phó được với ông lão, Bạch Thủy Kim cũng coi như có một phần công lao.

Vì vậy chỉ cần cậu ta không gây chuyện, Vương Hoàn Tu sẽ không làm gì cậu ta cả, để ở nhà nuôi dưỡng cho tốt, cũng sẽ cho tiền giống như trả lương cho một cấp dưới vậy, chỉ là đối phương có quan hệ hôn nhân hợp pháp với hắn mà thôi.

Ban đầu Vương Hoàn Tu nghĩ vậy, nhưng không ngờ Bạch Thủy Kim lại phiền phức đến thế.

Mỗi ngày sau khi vào nhà họ Vương đều tìm đủ mọi cách để quấn lấy hắn.

Chồng yêu ca ca, chồng yêu của em.

Cả đời này hắn chưa từng nghe nhiều tiếng gọi như vậy.

"Chồng yêu ơi." Bạch Thủy Kim rên rỉ trên giường.

Lại thêm một tiếng nữa.

Giọng Vương Hoàn Tu lạnh lẽo: "Bị ốm mà còn sức nói nhiều thế."

Như thể làm phiền hắn vậy.

Bạch Thủy Kim đang bị bệnh, nghe người ta nói đến mình liền có chút không vui: "Em thích nói chuyện với anh mà."

Hai ngón tay cậu đặt lên mu bàn tay có các khớp xương rõ ràng của Vương Hoàn Tu: "Chồng yêu, anh không thích nói chuyện với em sao?"

Nhìn ngón trỏ và ngón cái đặt trên da hắn, sẵn sàng véo hắn bất cứ lúc nào của Bạch Thủy Kim.

Vương Hoàn Tu:…

Ngón tay Bạch Thủy Kim cảm nhận được nhiệt độ trên mu bàn tay Vương Hoàn Tu, có lẽ vì vừa vội vã từ bên ngoài chạy đến, trên người còn mang theo chút hơi lạnh, mu bàn tay lạnh buốt.

Đêm đông trời lạnh đất đóng băng, gió lạnh thổi vào mặt như dao cắt.

"Chồng yêu, tay anh lạnh quá, để em sưởi ấm cho anh nhé."

Vương Hoàn Tu nhìn dáng vẻ như con gà bị vắt kiệt tinh lực của cậu: "Cậu có sức mà nâng mông lên à?"

Hiển nhiên là không.

Bạch Thủy Kim chớp chớp mắt: "Vậy anh tự cắm vào đi."

Lúc này một giọng nói già nua vang lên từ sau rèm giường bên cạnh.

"Thật là kinh khủng."

Bạch Thủy Kim:…

Vương Hoàn Tu:…

Bạch Thủy Kim ngượng ngùng sờ sờ mũi, hóa ra bà lão vẫn chưa ngủ.

Bây giờ Bạch Thủy Kim thật sự không có sức để nâng mông lên sưởi ấm cho chồng yêu, một ngón tay cũng không muốn động đậy, vừa rồi chỉ đặt ngón tay lên mu bàn tay Vương Hoàn Tu thôi đã khiến cậu thở hổn hển ba hơi trong lòng rồi.

"Vậy anh để lên cơ bụng của mình mà sưởi ấm đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!