Tưởng Du nhìn Vương Hoàn Tu nhận một cuộc gọi, không biết là ai gọi đến.
Nửa phút sau, cuộc gọi kết thúc.
"Xuống xe đi."
Tưởng Du sững sờ: "Tài xế xuống xe á? Vậy chúng ta đi bằng cách nào? Tôi lái à?"
"Tôi bảo cậu xuống xe."
Tưởng Du:…
Cậu có biết mình đang nói gì không vậy?
Ở thành phố âm 5 độ mà nghe được những lời lạnh lẽo tới âm 50 độ.
"Không đi tiệc rượu nữa à?"
"Không đi nữa, có việc."
Vài phút sau, Tưởng Du bối rối đứng giữa cái gió lạnh lẽo, nhìn chiếc Bentley màu đen xa dần xa dần.
Vương Hoàn Tu rốt cuộc có chuyện gì chứ? Ba ngày gần đây, công việc quan trọng nhất chính là dự án kế hoạch game, với lại chuyện này cũng đã chính thức giải quyết xong vào chiều hôm nay rồi.
Giờ đây hai người đáng lẽ phải nhẹ nhõm cả người mà đi dự tiệc chứ.
Một ý nghĩ kỳ quặc chợt lóe lên trong đầu, không phải là về nhà uống canh hầm xương do Bạch Thủy Kim nấu đấy chứ.
Tưởng Du bị suy nghĩ của mình chọc cười, làm gì có chuyện đó.
Nhưng cười được nửa chừng, khóe miệng anh ta đông cứng lại, thường thì những chuyện càng không thể xảy ra lại càng là câu trả lời cho sự việc.
Tưởng Du:…
Không phải chứ! Món ăn Bạch Thủy Kim nấu có mùi vị như vậy mà Vương Hoàn Tu lại thích đến thế sao?
Tưởng Du kinh hãi, Vương Hoàn Tu đúng là biến thái thật.
Chiếc xe sang trọng màu đen chạy vào bãi đỗ xe của bệnh viện. Dù là ban đêm, lượng người ra vào bệnh viện vẫn chỉ có tăng chứ không hề thuyên giảm, người qua kẻ lại vô cùng tấp nập.
Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi lan tỏa trong không khí, ngửi vào có cảm giác sợ hãi y như lần đầu tiên thấy kim tiêm lúc nhỏ, chỉ muốn chạy trốn nhưng cũng không thể nào trốn được.
Bạch Thủy Kim như một mầm non mất nước, đôi mắt nhíu lại, lọn tóc mái trước trán rũ xuống che mắt mà cũng chẳng còn sức để vén lên, chỉ trong một đêm đã bị vắt kiệt sạch sức lực.
Thậm chí bây giờ vùng bụng còn có cảm giác khó chịu sau khi nôn ọe, từng cơn đau thắt lại.
Tối nay lúc 5 giờ, để Vương Hoàn Tu về nhà có thể uống được canh hầm xương, Bạch Thủy Kim đã xắn tay áo lên chuẩn bị vào bếp trổ tài.
Dì Lý thấy cậu chuẩn bị nấu cơm cho Vương Hoàn Tu, liền tiến lên khuyên can: "Cậu chủ nhỏ, hay là đừng nấu cơm nữa."
Lời dặn dò lần trước của Vương Hoàn Tu, bà ấy không dám quên, sáng hôm đó đã nói với bà rồi, sau này đừng để Bạch Thủy Kim nấu cơm làm cơm hộp nữa.
Dì Lý vốn nhát gan, không dám không nghe lời, Bạch Thủy Kim vừa đến đã vội lên khuyên can.
Bạch Thủy Kim cầm muôi: "Dì Lý à, cháu chỉ nấu mỗi canh thôi mà."
Bên ngoài trời lạnh đất đóng băng, về nhà uống canh ấm áp chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, cậu nghĩ vậy.
Trên mặt dì Lý lại có vẻ khó xử, nhưng cũng không suy nghĩ lâu, dù sao Vương Hoàn Tu cũng để lại cho bà một câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!