Chương 13: (Vô Đề)

Buổi sáng mùa đông luôn đến muộn hơn bình thường. Sáu giờ sáng vẫn còn tối mịt, nhưng trong khu biệt thự, ánh đèn từ những tòa lâu đài đã lờ mờ hiện lên.

Thời gian trôi trên mặt đồng hồ, kim giờ như con thuyền, kim phút như mái chèo, không biết đã trôi qua bao lâu. Vương Hoàn Tu chậm rãi mở mắt, căn phòng tối om do rèm cửa che kín. Hắn cảm thấy trước ngực nặng trĩu, một cái đầu đang gối lên đấy.

Hắn không nhìn rõ, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở của người kia phả ra từ mũi. Hắn đang mặc áo choàng ngủ, cổ áo trước ngực hơi xộc xệch do mới ngủ dậy, làn da tiếp xúc với nhau khiến người đàn ông khẽ cau mày.

Đôi lông mày nhíu lại, cho thấy tất cả những điều này khiến hắn không hài lòng. Hắn với lấy điện thoại đầu giường, tưởng rằng đồng hồ sinh học đã tự động đánh thức lúc 6 giờ, nhưng khi màn hình sáng lên đã là 8 giờ rồi.

Vương Hoàn Tu:…

Hắn đưa tay gạt người đang nằm trước mặt ra. Bạch Thủy Kim lăn một vòng, từ tư thế nằm sấp trên người Vương Hoàn Tu chuyển sang nằm nghiêng quay lưng lại phía đối phương.

Nhưng dù có bị quấy rầy khi ngủ, cậu vẫn không tỉnh giấc.

Rèm cửa chắn sáng được điều khiển tự động mở ra, ánh nắng rực rỡ tràn vào phòng qua bức tường kính khổng lồ như một màn hình lớn.

Bạch Thủy Kim đang nằm nghiêng bị ánh sáng chiếu thẳng vào mặt, mi mắt đen nhánh bỗng chốc chuyển sang màu cam vàng, cậu vội vàng lăn một cái.

Vương Hoàn Tu trợn mắt nhìn cậu như một con cá, vùng dậy và nhảy bổ lại nằm lên người hắn.

"Chồng ơi." Đối phương rõ ràng không hài lòng khi bị ánh nắng chói mắt, nhắm mắt lại rên rỉ.

Vương Hoàn Tu lạnh lùng nói: "Làm gì vậy?"

Bạch Thủy Kim há miệng: "Làm anh."

"…"

Vương Hoàn Tu trực tiếp nhấc cậu ném sang một bên, vén chăn xuống giường đi vào phòng tắm.

Hôm nay thức dậy muộn, khác hẳn với cuộc sống ngăn nắp có trật tự thường ngày, hắn ngủ một mạch đến 8 giờ, bên ngoài trời đã sáng bừng, ánh nắng chói chang khiến mắt đau nhức cả lên.

Từ nhỏ đã phải vất vả để trưởng thành, mọi kỹ năng đều cần phải học hỏi, hắn hiếm khi thức dậy vào giờ này.

Đặt trong thời thơ ấu, đây không khác gì một sự xa xỉ, nhưng Vương Hoàn Tu năm nay 26 tuổi, đối với sự xa xỉ này hắn không thèm để mắt đến.

Mười phút sau, Bạch Thủy Kim mới tỉnh dậy trên giường. Cậu kẹp chặt hai chân, muốn đi vệ sinh, tay chân loạng choạng bò dậy khỏi giường, sau đó lăn xuống đất. Sau khi đi vệ sinh xong, cậu phát hiện cửa phòng tắm hé mở.

Vương Hoàn Tu đang đứng trước bồn rửa mặt, trên kệ để một chai dầu gội và một chai tinh dầu, dáng vẻ giống như chuẩn bị gội đầu.

Vương Hoàn Tu có thói quen tắm vội vào mỗi sáng, nước chạm vào cơ thể giúp tỉnh táo nhanh chóng, nhưng hôm nay dậy muộn, không đủ thời gian tắm nên chỉ gội đầu thôi.

Lúc này cánh cửa bị đẩy bật mở.

"Chồng yêu."

Bạch Thủy Kim cất tiếng gọi.

Đúng rồi, chính là tôi đây, nhân vật chính diện đáng yêu và quyến rũ.

Vương Hoàn Tu nhìn bản thân vô cảm trong gương.

"…"

Bạch Thủy Kim như một chú gà con xoay quanh Vương Hoàn Tu, như thể không thể rời xa hắn vậy.

Cậu đi dép lê đến bên cạnh gã đàn ông: "Chồng ơi, anh định gội đầu à?"

Vương Hoàn Tu liếc nhìn cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!