Chương 11: (Vô Đề)

Trái tim quản gia như thót lại.

Sao đột nhiên lại không vui vậy?! Chẳng lẽ là vì khen Bạch Thủy Kim đẹp trai sao?

Quản gia vội vàng bổ sung: "Nhưng trong gia đình này, người đẹp trai nhất vẫn là ngài ạ."

Vương Hoàn Tu:…

Vương Hoàn Tu: "Bác Trương, nếu tôi nhớ không nhầm thì năm nay bác 62 tuổi rồi phải không?"

"Đúng vậy ạ." Quản gia cười hì hì nói: "Ngài vẫn nhớ tuổi của tôi."

Vương Hoàn Tu liếc nhìn quản gia một cái rồi bước thẳng đi.

Người già rồi bắt đầu nói sảng rồi.

Quản gia thấy vẻ mặt Vương Hoàn Tu không đúng lắm, liền ngậm miệng không nói gì nữa, cầm đồ đạc của Vương Hoàn Tu đi theo sau vào nhà.

Vừa bước vào cửa, Bạch Thủy Kim vốn đang ở bên cửa sổ sàn đã chớp mắt xuất hiện ngay trước cửa, đôi môi nhỏ xinh bóng loáng đỏ au thở hổn hển.

Trong một ngôi nhà mà hai địa điểm cách xa nhau như vậy, khoảng cách xa tít tắp, giống như vừa chạy một cuộc marathon nhỏ, làm cậu mệt đứt hơi.

Nếu mở cuộc thi chạy đường dài ở đây thì chắc sẽ làm kiệt sức một sinh viên đại học mất.

Vì chạy quá gấp nên bụng hơi đau nhói, hít một hơi càng thấy đau dữ dội hơn, Bạch Thủy Kim ôm bụng, thấy Vương Hoàn Tu nhìn mình, liền ngẩng đầu lên nói với hắn: "Chồng yêu ơi, em bị sốc hông rồi."

Đây là đau vì anh đấy.

"Vậy sao?" Khóe miệng Vương Hoàn Tu cong lên một nụ cười châm chọc: "Tôi còn tưởng cậu ăn no quá đấy chứ."

Bạch Thủy Kim:…

Đồ đàn ông xấu xa.

Vương Hoàn Tu đi làm nguyên một ngày, bộ vest trên người vẫn phẳng phiu sạch sẽ, không có lấy một nếp nhăn, nhưng sáng 8 giờ ra khỏi nhà, đến tối 10 giờ mới về đến nhà, thời gian làm việc kéo dài tới 14 tiếng đồng hồ, chỉ nghĩ thôi đã thấy mệt mỏi trong người rồi.

Một ngày tổng cộng cũng chỉ có 24 tiếng, trừ đi thời gian ngủ nghỉ và ăn uống, Vương Hoàn Tu gần như dành toàn bộ thời gian cho công việc.

So với kiếp trước cậu làm việc liên tục không ngừng nghỉ cũng chẳng khác là mấy, hơn nữa Vương Hoàn Tu còn có thói quen xem tài liệu công việc sau khi về nhà.

Làm sao có thể như vậy được chứ, ngoài giấc ngủ ra, cơ thể cũng cần có thời gian nghỉ ngơi khác nữa chứ.

Nhân lúc Vương Hoàn Tu đang thay giày, Bạch Thủy Kim ghé sát bên cạnh hắn: "Chồng yêu ơi, công việc có mệt lắm không?"

Vương Hoàn Tu thuận miệng đáp lại: "Cũng bình thường."

Giây tiếp theo, đột nhiên bị đối phương cọ vào người, Vương Hoàn Tu nhìn cái mông vừa cọ vào mình.

Bạch Thủy Kim lại ghé sát vào người hắn: "Chồng yêu ơi, anh đừng giả vờ nữa."

"Giả vờ gì?"

Bạch Thủy Kim liếc nhìn quản gia và người giúp việc bên cạnh, kiễng chân nói nhỏ đến mức chỉ có hai người nghe thấy: "14 tiếng đồng hồ, anh mệt chết mất."

Vương Hoàn Tu:…

Làm việc quá sức với cường độ cao sẽ gây gánh nặng cho cơ thể, điều này Bạch Thủy Kim hiểu rất rõ.

Hơn nữa Vương Hoàn Tu rất kiên nhẫn, là một loại sức chịu đựng vượt xa người thường, không quan tâm đến phản ứng của cơ thể mình, trước đây bị gãy xương cũng không hề chớp mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!