Nuốt một ly parfait vào bụng, Bạch Thủy Kim thỏa mãn nheo nheo hai mắt lại, trong lòng như một chú chuột nhỏ chân thành, chắp tay cảm tạ trời đất.
Cảm ơn trời đất đã cho cậu được ăn một món ngon như vậy, ngon đến nỗi chồng yêu ca ca của cậu sắp chết luôn rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt mãn nguyện kia của Bạch Thủy Kim, Lý Kiệt đẩy ly parfait chưa động đến của mình về phía cậu, tỏ ra vẻ ân cần chăm sóc:
"Cậu ăn nốt ly này đi, tôi chưa động vào."
Bạch Thủy Kim từ chối nhẹ nhàng: "Thôi ạ, cảm ơn ý tốt của anh."
"Ăn no rồi à?"
Bạch Thủy Kim mỉm cười ngượng ngùng: "Dạo này tôi đang cai đường."
Bùi Tri Hành:…
Lý Kiệt:…
Đã ăn xong rồi thì phải bắt đầu nói chuyện chính thôi, Lý Kiệt hắng giọng, có vẻ hơi khàn khàn.
Bạch Thủy Kim lo lắng hỏi: "Anh bị cảm à?"
"Hả? À… dạo này có bị một chút."
Ngay lập tức, Bạch Thủy Kim nhích mông ra xa hơn.
Lý Kiệt:…
Đúng lúc đó, ánh nắng chói chang khiến Lý Kiệt ngứa mũi hắt xì một cái. Khi quay đầu lại, Bạch Thủy Kim đã biến mất, trực tiếp dịch chuyển tức thời sang phía đối diện.
Bỗng có người ngồi xuống bên cạnh, Bùi Tri Hành giật mình, nhưng trong lòng nhanh chóng bật cười mỉa mai. Gã biết chắc Bạch Thủy Kim nhất định sẽ ngồi sát bên gã, vừa rồi chỉ là một màn kịch nhỏ để thu hút sự chú ý của gã mà thôi.
Không ngồi cùng gã, nhưng lại cố tình thu hút sự chú ý của gã.
Lý Kiệt sắp xếp lại từ ngữ và mở lời: "Lần này chúng tôi tìm cậu đến đây, là muốn bàn với cậu về việc lấy tài liệu gốc từ Vương Hoàn Tu."
Bạch Thủy Kim há miệng: "Nhưng tôi không lấy được."
"Vậy cậu có thể lén lút, lén lút lấy." Lý Kiệt ra hiệu cho cậu: "Cẩn thận một chút, sẽ không ai phát hiện ra đâu."
Nói nghe thì dễ lắm, nhà họ Vương toàn là người cả, không chỉ toàn là người, mà còn là trại tập trung phản diện nữa chứ.
Trộm đồ đâu phải hành vi hợp pháp, huống chi là tài liệu thương mại, một khi bị phát hiện cậu sẽ bị bỏ tù đến mục xương.
Bạch Thủy Kim nhăn mặt nhỏ của mình: "Như vậy chẳng khác nào phạm tội sao? Hơn nữa, nếu bị phát hiện lỡ tôi bị đánh chết thì sao?"
Nói đánh chết còn là nhẹ, kết cục cuối cùng của cậu là bị xẻo thành từng miếng ném xuống biển cho cá ăn.
Nói xong, ánh mắt cậu chuyển sang Bùi Tri Hành bên cạnh. Người này là nhân vật chính trong sách nhưng kết cục cuối cùng cũng chẳng khá hơn Vương Hoàn Tu là mấy.
Kết thúc của tiểu thuyết, tác giả đã thăng hoa một phen, chủ yếu thể hiện nhân vật chính đã dốc hết sức lực để hoàn thành hoài bão và lý tưởng của đời mình, không còn gì để tiếc nuối.
Mà hoài bão và lý tưởng đó chính là đánh bại con cá mập thương trường Vương Hoàn Tu.
Cuối cùng, nhân vật chính dùng cách thức "thương địch một ngàn, tự tổn tám trăm" để đánh bại phản diện, nhưng "tự tổn một ngàn, thương địch tám trăm" cũng đâu phải là từ ngữ hay ho gì. Kết quả là Vương Hoàn Tu dính vào lời nguyền "Trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản thôi" cũng đủ khiến Bùi Tri Hành cạn kiệt gia sản, cả hai đều trở thành kẻ nghèo nàn.
Bạch Thủy Kim nhắm mắt lại, thật là phiền phức.
Thế giới của người giàu cậu không hiểu nổi, hai vị này sao không thể thật thà làm một kẻ giàu có, tận hưởng cuộc sống hạnh phúc của mình à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!